Hoắc Thâm bị mất ngủ cả đêm.
Từ khi Lê Úc bỏ đi, anh đứng trong phòng bếp hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, anh nhớ lại câu nói cuối cùng mà cậu nói với mình trước khi rời đi
"Vậy ly hôn đi"
Ly hôn? Ý nghĩ này tồn tại trong đầu anh rất lâu, anh không biết tại sao trong cơn tức giận mình lại thốt ra lời này, anh càng không ngờ thái độ của Lê Úc lại dứt khoát nói "Ly hôn" như vậy.
Anh không thể không thừa nhận rằng gần đây mình đối xử với Lê Úc có phần lạnh nhạt.
Kết hôn đã bốn năm, anh đã không còn cảm nhận được ở Lê Úc những cảm giác khi họ ở bên nhau, theo thời gian trôi, cảm giác này càng mờ nhạt, dường như điểm thu hút anh ở Lê Úc đã biến mất rồi vậy.
Bởi thế cho nên khi Giang Kỳ xuất hiện, hắn cố gắng làm hài lòng anh bằng mọi cách có thể, điều này khiến anh thấy có một sự mới mẻ hơn so với khi ở bên Lê Úc, từ đó anh bỏ qua cho hành vi vượt quá giới hạn của Giang Kỳ.
Anh hưởng thu cảm giác mới mẻ này, lại không muốn dễ dàng buông tay Lê Úc, anh từng cho rằng mình có thể giữ bản thân ở vị trí đúng mực, nhưng cho đến nay anh vẫn luôn coi nhẹ cảm giác của Lê Úc.
Anh nằm trên giường khó ngủ nên thức trắng đêm, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trên bàn không còn bữa sáng mà Lê Úc vẫn thường chuẩn bị cho mình nữa, ra đến phòng khách lại nhìn thấy đồ vật bừa bộn do anh không khống chế được cảm xúc đã đập phá mọi thứ khi thấy Lê Úc bỏ đi.
Đầu óc anh rối bời, gọi cho bảo vệ kêu dì giúp việc đến dọn dẹp rồi đến công ty như bình thường.
Giang Kỳ vẫn như mọi ngày đến đưa tài liệu cần xử lý cho anh, Hoắc Thâm nhận lấy thì phát hiện trên mặt đối phương có vết thương, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua rồi cúi đầu làm việc tiếp.
Giang Kỳ dường như không có ý định rời đi, hắn đứng ở một bên hỏi sao trông khí sắc lại kém như thế, có phải là tối qua ngủ không ngon hay không, có cần hắn xoa bóp cho không.
Thấy Hoắc Thâm không trả lời, còn tưởng rằng Hoắc Thâm đã đồng ý lời nói của mình như những lần trước, cho nên tự mình tiến lên hai bước, Hoắc Thâm liền cau mày khó chịu quát: "Ra ngoài"
Giang Kỳ giật mình dừng lại, đáp: "Vâng" rồi xoay người định đi ra ngoài, Hoắc Thâm lại gọi hắn.
Hắn mừng rỡ quay người lại, vậy mà Hoắc Thâm lại lạnh lùng nói: "Gần đây chi nhánh bên kia thiếu người, cậu qua bên đó hỗ trợ mấy ngày đi"
Giang Kỳ cảm giác như từ trên mây cao ngã xuống, ý của Hoắc Thâm chẳng phải chính là sẽ điều mình qua đó luôn sao.
Giang Kỳ trở nên luống cuống vội vã: " Hoắc tổng, tôi sai rồi..."
Hoắc Thâm để mạnh văn kiện trên tay xuống bàn phát ra một âm thanh lớn, uy lực của alpha khiến cho Giang Kỳ sợ tới mức lui về sau nửa bước.
"Tôi nói, đi"
"Vâng, vâng..." Giang Kỳ đâu dám phản bác nữa, cũng không dám ở lại trong phòng này nên nhanh chóng ra ngoài.
Lê Úc dường như đã ăn phải đồ hỏng, bụng trở nên đau nhói, ngày hôm sau thúc dậy thấy dạ dày rất khó chịu, mấy lần muốn nôn nhưng nôn không được, cậu cũng chẳng muốn uống thuốc, chỉ uống cốc nước ấm rồi ép xuống.
Cậu chịu đựng cơn đau đến công ty làm việc, đồng nghiệp thấy sắc mặt cậu không tốt liền khuyên cậu đến bệnh viện kiểm tra xem sao.
Cậu nghe lời đến bệnh viện xem sao, Lê Úc đăng ký kiểm tra ở khoa dạ dày, bác sĩ xoa bụng của cậu, lại hỏi về tình hình ăn uống gần đây.
Kiểm tra xong, bác sĩ lấy bút bi rồi nhìn cậu đề nghị: "dạ dày của cậu có vẻ không bị làm sao, đối với người hay nôn ọe tôi khuyên cậu nên đi siêu âm B, sau đó đến khoa sản khám thế nào"
Lê Úc nắm chặt góc áo, ngờ vực hỏi: " Bác sĩ, ý của bác sĩ là?"
Bác sĩ hắng giọng trả lời: "Không thể loại trừ khả năng cậu đã mang thai"
Lê Úc mê mang gật đầu, nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ đi siêu âm B, sau đó cầm bản chụp đến khoa sản
Bác sĩ bên khoa sản nhìn thoáng qua ảnh chụp xét nghiệm rồi dẫn cậu sang phòng khác, lấy máy soi đặt lên bụng kiểm tra, xong xuôi Lê Úc khẩn trương hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tôi thật sự...mang thai sao?"
Bác sĩ kiểm tra ảnh chụp vừa được in ra rồi đưa cho Lê Úc xem:
"Kiểm tra cho thấy cậu đã mang thai được khoảng bốn tuần.
Ốm nghén là phản ứng bình thường.
Từ giờ phải chú ý đến chế độ ăn uống của bản thân hơn nhé"
Lê Úc nhận tờ kết quả kiểm tra, bên trên ghi rõ ràng "Đã mang thai bốn tuần" nhìn qua những chữ ấy, cậu cảm giác mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, tiếng nói của bác sĩ bên cạnh ngày càng nhỏ đi, không đợi bác sỹ nói hết, Lê Úc đột nhiên đứng lên nói: "Cảm ơn" rồi bước ra ngoài.
Bác sỹ còn ở đằng sau liền gọi mấy tiếng: "Này này này, tôi còn chưa nói xong đâu, người trẻ tuổi bây giờ..."
Lê Úc bước nhanh qua hành lang rồi vòng vào nhà vệ sinh, sau đó nhốt mình lại một gian trong đó.
Cậu tựa người ở trên tường, cuống quít lấy kết quả xét nghiệm ra xem, cậu nắm chặt tờ giấy khiến nó trở nên nhăn nhúm, Lê Úc thấy vậy liền vuốt thẳng ra, nhìn lại từng chữ rõ ràng trên giấy "Đã mang thai bốn tuần"
Bốn tuần, một tháng trước Hoắc Thâm vẫn đang trong thời kỳ mẫn cảm.
Từ khi kết hôn đến nay, bởi vì thân thể của Lý Úc yếu ớt và cũng chưa có ý định sinh con, vậy nên mỗi lần làm đều sử dụng biện pháp an toàn, tức là lần nào cũng sử dụng biện pháp an toàn như thế, nhưng lần trước lại không có như vậy, ấy thế mà liền mang thai.
Cậu đã thực sự mang thai rồi!
Cậu đã suýt chút nữa bật khóc vì tức giận, này là chuyện gì đây chứ! Cậu ra khỏi nhà vệ sinh quay lại phòng khám, bác sĩ thấy cậu trở về thì tiếp tục dặn dò: "Cậu bây giờ đang mang thai tháng đầu, sau khi trở về..."
"Bác sĩ" Lê Úc cắt ngang lời nói của bác sĩ, hai tay nắm chặt góc áo, nhìn thẳng vào bác sĩ nói: "Tôi muốn bỏ đứa bé này"
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...