_...
_ Cứ tự nhiên.
_...
Mèo cứ tưởng mình nghe nhầm, hay là câu nói đó của người khác chứ không phải tên cứ như bị “trầm cảm” kia. Tự nhũ dù gì cũng không chắc, liều 1 phen ngồi cạnh hắn để có thể nghe rõ được giai điệu bài hát hơn.
Một chút hồi hộp, 1 chút lo sợ, 1 chút “ham muốn” [ ở đây là ham muốn được nghe người ấy đàn nhé], nhiều cái 1 chút cộng lại, con bé lấy hết can đảm đặt mình ngồi cạnh hắn. Ở đấy, lắng nghe, ngắm biển, thả hồn theo bài hát, đôi lúc con bé nhớ 1 đoạn trong bài thì lại “là lá la” theo. Vậy mà cả 2 đều chẳng để tâm đến nhau, chỉ có mỗi tiếng đàn là trung gian, lặng lẽ kết nối 1 giai điệu, 1 giọng hát tuy không được gọi là “hợp tác” trong cái hoàn cảnh này.
Hoàng hôn đã buông xuống tận “lòng đáy biển”. Trời tối đen lại nhanh chóng, nước biển trông “buồn” hẳn sau 1 ngày dài “vui” với du khách đã đến đây. Những chiếc lều được dựng lên và lửa trại cũng được đốt, mọi người xung quanh cùng nhau tụ lại để kể chuyện cho nhau nghe, để cười, để hưởng thụ “cuộc sống thật sự” ở nơi này.
Trong khi niềm vui được bao trùm tại biển, thì tại cái vách núi nhỏ, vẫn 2 người, 1 con trai, 1 con gái vẫn ở đó bên những nốt nhạc. Rồi thì…
_ Cậu… cậu đàn hay thật, cảm ơn cậu vì bài hát, tối rồi, mình phải về đây, b…bb..y…e..e..
Mèo nhe răng cười tạm biệt bằng từ “bye” đơn giản nhưng lúc này chẳng còn coi là đơn giản nữa. Con bé đứng hình mà vẫn giữ cái gương mặt đơ đơ ra đấy. Và cái lí do khiến Mèo ngốc chết lặng như thế là vì bị hút hồn bởi cái sóng mũi cao ngút không có 1 đường gợn cong, đôi mắt đen có thoáng chút buồn và 1 chút gọi là “cô đơn”, hàng chân mày rậm, đôi môi mang vẻ tinh khiết và mềm mại, có chăng con bé nhìn lầm đây là vẻ đẹp của 1 đứa con gái. Nhưng không, cái người mà con bé đang nhìn thấy là 1 cậu con trai thật sự, đôi mắt “lạnh” khẳng định điều ấy, cái lạnh mà chỉ có con trai mới làm cho bọn con gái điêu đứng được.
Những ngón tay ngừng lại, chân không cử động theo nhịp điệu, mà bây giờ, cái đôi mắt tên ấy đã đá động đi đâu đó rồi. Nhìn Mèo, cái con bé đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây, hắn không biểu lộ 1 tí cảm xúc gì trên nét mặt. Một tên chỉ biết “nhìn”. Nhìn con bé 1 cách khó hiểu.
_A…a….
Con bé té ngã 1 cái thật đau từ vách đá xuống, gương mặt có vẻ nhăn nhó nhưng mắt con bé vẫn thẳng hướng về phía “anh chàng hoàng hôn” này. Cả 2 nhìn nhau và chẳng ai nói được lời nào, cho đến khi…
_ Có sao không?
Hắn mở lời, giọng nói nghe ấm lòng sao sao ấy, hắn vừa “hỏi” Mèo sao, tự nhiên con bé vui vui trong lòng, nhưng niềm vui lại bị dập tắt khi lại nhìn thấy đôi mắt ấy, có lẽ là sợ. Vội lắc đầu, đứng dậy, phủi phủi 2 đầu gối, rồi con bé quay đi bỏ chạy về cái khách sạn mini rẽ tiền để kịp mà hoàn hồn. Để lại nơi bóng mặt trời khuất, người con trai như bị “ trầm cảm” này, lại cô đơn 1 mình bên cây đàn đã không có dịp vang lên những giai điệu buồn nữa, hắn ngủ trên cái vách đá ấy, 1 mình, vẫn là 1 mình như thế.
Sau cơn bị trúng tiếng gì đó mà người ta hay gọi nhĩ, à hình như là tiếng sét, nhưng cũng không phải thế, đã yêu đâu mà gọi là tiếng sét ái tình. Mèo bây giờ thì đã đánh 1 giấc dài, sau 1 buổi chiều đối mặt tên con trai với cái “sắc lạnh” làm ngây lòng người , 1 thằng con trai bị mắc phải chứng bệnh “hiếm từ” làm con bé phát sợ.
.
.
.
Sáng hôm sau thức dậy, Quậy uể oải lê lếch cái thân vào tolet, hôm nay không biết có mưa bão gì không mà nó bỗng dậy sớm bất thường, à mà hôm qua mới chạng vạng 6 giờ chiều nó đã đi ngủ mất tiêu rồi, dậy mà trễ nữa nó thành như con nhỏ trưởng lớp mất.
_ Mèo ơi, dậy dậy nhanh lên coi, sao hôm nay mày nướng vậy hã, khét cả cái giường của tao rồi kìa, dậy, dậy nhanh lên coiiii….
Nó la lối om xòm, thế mà Mèo cứ đơ ra ngủ mê say, chắc tối qua, nhỏ mơ tưởng về “anh chàng hoàng hôn” mà cả đêm thức trắng quá.
_ Ơ cái con này, dậy nhanh lên coi Mèo lười, không đánh không được mà, dậyyyy
_Gì hã… mới 6h sáng mà mày réo hoài vậy, cho tao ngủ xíu nữa y mà…
Không đợi con này lăn lên lăn xuống nướng cho khét cái phòng, nó đá *** con nhỏ 1 phát, nội công thâm hậu, thời điểm thích hợp, kinh nghiệm sút phạt, Mèo từ trên giường lăn té xuống đất. Khóc la um xùm cả lên.
Ngoài biển lúc này mát mẻ, đã có vài dòng người đến đây, không còn vắng vẻ như ngày hôm qua nữa. Nhờ vậy mà biển hôm nay sóng đánh to hơn, gió biển thổi mạnh hơn.
Nhìn từ xa xa những chiếc ca-no cứ nhấp nhô theo từng nhịp sóng. Những tiếng còi của các chú bảo vệ nay có việc để lên tiếng rồi. Đông dần, đông dần…
_ Sao tay chân lại ra thế này, con gái con lứa, đi đứng thế đấy đấy hã.
Quậy lớn giọng chị 2 la mắng Mèo, lí do người Mèo xuất hiện những vết thương nhỏ, chắc là cú té ngã từ cái vách đá khi đang bị say “thuốc” anh chàng hoàng hôn chiều hôm qua.
_ Hix, nhẹ tay thôi Quậy, đau quá đi nè, á, đã bảo nhẹ tay thôi mà.
_ Cho cái tật, đi đứng cứ ngắm trăng ngắm sao, chẳng chịu nhìn đường, còn ở đó than than, sút mày phát nữa bây giờ.
_ Đâu có, tao ngắm hoàng hôn mà, hihi.
Lắc đầu bó tay, nó nhanh chóng bôi hết thuốc vào cái đầu gối bị trầy xước của nhỏ Mèo ngây ngô kia, rồi vội thay bộ đồ trông mát mẻ và chạy tung tăng ra biển.
Trong khi đó…
Mèo đang vất vả từ tolet đi cà nhắc ra giường, mỉm cười nhìn biển sáng, tuy cái gọi là bình minh đã qua rồi, mặt trời đã rời xa mặt biển và chờ đợi 12h đồng hồ sau được gặp lại biển 1 lần nữa- biển “nuốt” nắng vào lòng như mọi ngày.
Mèo vẫn đang cười, cười rất tươi vì hôm nay biển đông người qua lại, vui quá, đảo con mắt đi lòng vòng, Con bé quyết định liều 1 phen, vác cái thương tích ra biển, để hoà vào dòng người, hoà vào biển và để tiềm kiếm gì đó mà cô bé vẫn chưa khám phá ra.
Biển sáng…
_ Ái chà, mát quá đi à, đông vui thật, hôm nay mà có mama với dì Lê đi cùng thì vui biết mấy nhĩ.
Nó tung tăng nghịch phá, vui đùa với sóng, nhớ về mẹ và mong có mẹ cùng đi với mình, nhưng tiếc thay điều đó không thể trừ khi nó đã không gây tai hoạ cho con nhỏ hàng xóm.
_ Quậy, Quậy à, hey, tao đây nè…
Mèo đưa tay vẫy vẫy nó, ngơ ngác tìm kiếm, nó thấy cái mặt như con nít kia đang ngây ngô kêu nó lại. Lon ton lon ton, nó với Mèo rũ nhau đi leo núi cát, con nhỏ bị thương tích thế mà cũng hăng hái gật đầu lia lịa đòi đi.
Núi cát…
_ Từ từ thôi, chân mày chưa lành mà, từ từ, đó thấy chưa, bảo từ từ không nghe.
Nó cứ như hướng dẫn viên du lịch, cái miệng cứ tíu tít nói, trong khi Mèo cực khổ trèo leo bò trườn lên tận giữa núi.
Ngừng ngay bóng râm gốc cây to giữa sườn núi, 2 đứa nó đặt mình xuống cát mà hưởng thụ.
_ Mát quá đi - Mèo thích thú.
_ Mày thử lăn ra kia 1 tí là thành món “mèo nướng cát biển” liền á, ở đó mà mát, háhá.
Hai đứa cười vui thoả thích, chiều nay sẽ về nhà rồi, phải tận hưởng cho đã chứ, hôm qua mưa to không tắm biển được, nay bù đắp đây.
_ Hay là lên cao tí nữa nhé, trên kia có nhiều cây xanh kìa, chắc trên đó mát mẻ lắm.
Mèo lại gật gật đồng ý, đã tay đau chân bầm mà còn ham hố, 2 đứa nó liền chạy lên đỉnh núi. _ Wow~, trên đây có hang đá nữa sao, lạ thật, wow, đẹp thật, mát quá, có ai khám phá ra chỗ này chưa nhĩ ?- Mèo cứ mở to cái miệng hình chữ O mà trầm trồ khen cái nơi lí tưởng này.
_ Không ai biết đâu, nơi này cao quá trời à, mày nhìn kìa, người bơi ở biển nhỏ chí chẹo à, với lại nếu người ta biết thì đã đến đây đông lắm rồi, đúng không?
_Ừ đúng á, híhí.
Hai con khùng, có chỗ đẹp và thoáng mát chơi đùa, không tận hưởng mà cứ ngồi bàn những chuyện chẳng đâu ra đâu. Đi vô cái hang nhỏ, nhìn từa tựa túp lều, nó vộiđi vào và đặt mình nằm xuống.
_ Thiệt là mát quá, thoải mái quá đi mất, ước gì nhà mình ở đây thì sướng biết mấy, aha.
_ Haha, thế ở đây mà mày chịu ăn lá cây, uống nước mưa sống qua ngày cũng đỡ, hehe.
Lại chọc ghẹo nhau, tụi nó cứ trêu qua trêu lại, đến lúc mệt rồi thì nằm mà hít với thở.
_ Chắc tao sẽ xin việc làm giống mày quá, mẹ tao, đã làm cật lực lắm rồi, tao cũng muốn có nhiều tiền để phụ mẹ, tao xin vào làm chung với mày nhá.
Không được, mày lo mà học đi, nếu mất học bổng thì làm sao còn có thể học tiếp nữa chứ, trường này mày ao ước được vào lắm cơ mà, không có lơ tơ mơ được.
_ Không sao đâu, tao muốn đi làm, tao thật sự cần tiền, chân của ba tao đến kì đi tái khám để điều trị, nên tao không thể chỉ học và chơi như thế này được, tao học vẫn ổn mà.
Mèo than thở, tội thay cho cô bé, Quậy cảm thấy xót xa cho con nhỏ bạn thân của mình quá, chắc có lẽ nó phải giúp Mèo thôi, dù gì nó đi làm 1 mình cũng buồn, cần thêm 1 đứa con gái trong quán để tâm sự, trong đấy chỉ toàn bọn con trai. Mà Mèo có vượt qua cái “ hang thử việc” quỹ quái đó không mới là chuyện đáng quan tâm.
Trên núi mát mẻ, tiếng cây lá gió đang thầm đưa 2 cô bé vào giấc ngủ ngày, mắt nhắm dần, đôi môi chúm chím, mỉm cười cho 1 ngày mới tươi đẹp. ♥♥♥
_ Ê nhỏ kia, đâu ra ở đây vậy ?
_ A ha cái tên trời đánh, chị chưa hỏi tội cưng giờ còn lên giọng hã ?
_ Đây là đất của tui, nhanh biến khỏi đây đi, không thì đừng trách.
_ Làm gì nhau, làm gì nhau, háhá…ááá…. Tên chết bầm kia, sao lại đá chị mày xuống núi hã, ááá… ááá… ááá….
♥♥♥
_ Ááá, ……. Trời ạ, nảy giờ mình nằm mơ, hơiz, lại còn mơ thấy cái tên chết bầm đó nữa chứ.
Nó tức xì khói, giấc mơ điên khùng gì đó không biết, vươn vai ngáp dài, nó đứng dậy mỉm cười ngắm về nơi xa xa trên đỉnh núi, tuy rằng bực mình và khó hiểu cái giấc mơ ấy, nhưng nó vẫn không để tâm, trừ khi hắn đang đứng ở đây thật.
Trong khi đó…
Tại trường nó, mọi lớp học đang xôn xao về những học sinh mới nữa sắp chuyển đến đây học, lần này thì cũng là bọn học sinh tham gia hoạt động phong trào thể thao nhưng có vẻ ai nấy đều hăng hái chờ đợi hơn đợt của nó.
Lớp 11A1…
_ Trời ơi, con đang khao khát hy vọng nhiều lắm vào cái ban nhạc mới này đây, cầu mong sẽ là các cậu đẹp trai, biết đánh giá sắc đẹp và tài năng con gái chúng em hơn là cái bọn Mèo Méo, Láu Cá kia. – Con Boo có vẻ rất hy vọng cái đợt tuyển học sinh mới này.
_ Ngày trước tới giờ, tao vẫn chưa thấy học sinh nào có khả năng đánh trống mày nhĩ, đàn piano, ghitar này nọ thì rất nhiều rồi, mong rằng kì này sẽ hoành tráng nếu có trống.
Chờ đợi ban nhạc mới, những học sinh đến từ nhiều nơi, hội tụ thành 1 ban nhạc chung cho trường, có lẽ kì này lại là 1 hy vọng mới để Ngũ Vương có thể đi đầu về thể thao và phong trào.
…
_ Mèo, dậy thôi, trưa rồi, về tắm biển nào.
_ Cái con khùng này, bộ mày chỉ thích tắm buổi trưa thôi sao, giấy chứng nhận dương tính bệnh của mày chắc đầy tủ rồi quá.
Con Mèo cau có bất thường, đang tận hưởng sự mát mẻ và tuyệt mỹ ở nơi đỉnh núi này. Khi không nó lại đòi về tắm biển.
_ Vậy mày ở đây 1 mình đi, tao đi tắm biển đây, 11h rồi, pái pai, hehe.
Nó cong chân chạy xuống núi, trong khi con Mèo vẫn mê ngủ, chẳng hay biết về chuyện Quậy bỏ xuống núi để tắm biển nữa. Chạy lon ton xuống đấy, nó chả nghĩ ngợi gì cả, điều nó nghĩ bây giờ là biển và nắng thôi. Xong thì dừng lại hướng mắt về cái ngôi nhà gần chân núi.
_ Cái gì đây, núi này đã có người mua sao, lạ kì, như vậy là muốn lên đấy phải có ý kiến của chủ à, ơi trời chắc cái bọn khùng nào bày vẽ để không ai lên đấy chiếm cái không gian của chúng. Mặc kệ, đi tắm biển cái đã, hé hé. – Nói xong nó lại tung tăng chạy về phía biển.
Trưa nắng gắt như mọi ngày ở đây, thời tiết chẳng ổn định gì cả, cứ sáng nắng chiều mưa, chẳng biết đâu mà lần. Vào giấc trưa, mọi người đã vào trong nghĩ ngơi, chỉ có mỗi con khùng như nó lại ra đấy phơi nắng, vậy mà da vẻ nó vẫn trắng như bông bưởi. Mà nếu nói chỉ vì căn bệnh thần kinh của nó cũng không đúng, nó muốn ra đấy để tìm lại cái tên bảo mình bẩn.
Chờ đợi, nó cứ ngó ngang dọc trên dưới, chả thấy tâm hơi tên mạng lớn kia đâu cả, chắc có lẽ suýt chết nên bây giờ đang mở tiệc ăn mừng.
_ Hừr hừr, khôn hồn thì đừng có để chị mày bắt gặp đấy nhá, hừhừ.
Công sức phơi nắng cả buổi trưa nhằm gặp cái tên ấy, nhưng lại chẳng thấy xác hắn đâu, nó cau có về phòng, lăn ra ngủ 1 giấc nữa, đợi đến chiều tà, sẽ đón xe về lại nhà, mà không, nói chính xác là nhà Mèo. Nhắc đến Mèo nó chợt nhớ…
_ Cái con nhỏ này, không lẽ không xuống núi thiệt sao, thôi kệ, chắc nó đi đâu đó, chợp mắt chút đã.
Nắng dịu dần, bầu trời trong xanh, mát mẻ, trông biển cũng xanh hẳn ra, người thưa dần, họ về nhà trước khi trời sụp tối, những ánh nắng cuối cùng len lỏi qua các đám mây trắng đang dần biến mất. Chẳng biết chiều nay còn nắng để cô bé đáng yêu kia có dịp tìm thấy “anh chàng hoàng hôn” hôm qua hay không?.
5h chiều…
Trời se lạnh, nắng đã tắt hẳn, vậy là chẳng có dịp thấy hoàng hôn biển nữa rồi, mây xám đi rõ rệt, làm ặt nước biển bỗng trông “ buồn” kì lạ.
[ tí…tách…tí…tách…] những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, xác thực rằng sẽ không thể tìm thấy hoàng hôn vào lúc này.
_ Trời ạ, mưa rồi sao, Mèo ơi Mèo, mày đâu rồi, về chưa vậy.
Nó dụi mắt đi lòng vòng căn phòng tìm kiếm Mèo, cô bé ở đâu chẳng thấy, trong khi ngoài trời mưa đã rơi lớt phớt.
[ ào…ào….hx…hux…húr… chéx.. đùg… chéx gầr…]. Mưa lớn rồi !!! Có cả sấm chớp nữa.
_ Mèo ơi mày đâu rồi, Mèo ơi.
Nó bây giờ mới bắt đầu lo lắng thật sự, Mèo đang ở đâu? Có khi nào còn trên núi chăng ? Nếu như đang trên núi lúc này thì chắc hẳn sẽ lạnh lắm?. Mà mưa to quá, nó không thể nào ra khỏi phòng được, mưa làm nhoà mắt nó, chẳng có thể thấy gì cả. Chỉ còn biết ngồi chờ mưa nhẹ hạt đi thôi. Bây giờ thì nó mới nghĩ tới cái địa chỉ dưới chân núi lúc trưa, cầu trời là có người cứu con bé, dù chẳng biết cái địa chỉ này có chứng thực rằng ngọn núi có người sống không? Nó lo lắng như không thể nào lo lắng hơn nữa.
Trên núi lúc này …
_ Hurhurhur… Quậy ơi, mày đâu rồi, mưa to quá, hur…hix… ta..o lạnh quá… hurhurhur, có ai ở đây không ?
Không ai khác, tiếng khóc của Mèo, con nhỏ đang co ro bên trong hang đá trên đỉnh núi cao. Trời thì đang sụp tối dần bởi cái đám mây đen kia. Khóc, cô bé khóc vì sợ hãi.
Nhà Mèo…
_ Sao đã gần tối rồi mà 2 đứa nó chưa về nữa, nếu có qua đêm thì phải gọi về chứ, trưởng ấp đã về từ lúc trưa cơ mà.
Bà Lê sốt gió lo lắng cho đứa con gái và cả con bạn thân của con nhỏ. Cả mẹ Quậy cũng đang đứng ngồi không yên khi nghe điện thoại của mẹ Mèo.
_ Đã tối rồi mà tụi nó chưa về nữa, chị Lê à, có khi nào tụi nó…
_ Chị Thu đừng nói thế, không có chuyện gì đâu, mình cứ chờ đã.
2 bà mẹ tự trấn an nhau qua điện thoại, rồi không còn cách nào khác là chờ đợi.
o-O-o
_ Lạnh… lạnh qu..u…á.. hix…
Con bé khóc oà giữa nơi cao, lạnh và được bao trùm bởi bóng tối về đêm. Chân tay như bị đông cứng, môi xanh tái đi, mắt nhoà lệ và nước mưa, con bé cố chịu đựng cho đến khi… ngất !!!.
Đã 7h tối, mưa mới chịu ngơi, Quậy nó cuống quýt cả lên, che dù và chạy về hướng ngọn núi cát lúc trưa.
_ Mèo ơi, mèo ơi mày có đó không mèo.
Tiếng nó vang vọng trên đường đi lên núi, cát trắng ướt sao cơn mưa làm nó đi qua 1 cách khó khăn. Rồi cũng lên được tới đỉnh, lạnh quá, nó nhanh chóng tìm kiếm Mèo.
_ Mèo, mèo ơi mày đâu rồi, Mèo à.
Nó như sắp khóc, nhưng trong lúc này, không phải lúc để nó khóc, cố gắng tìm kiếm ở các nơi gần đó, nó mệt lã. Mưa vẫn lâm râm, không tạnh hẳn.
_ Mày đang ở đâu vậy ? – Nó đang đuối sức dần. Ngôi nhà nhỏ dưới chân núi …
Những tiếng bước chân nhẹ nhàng, không làm cho cô bé thức giấc, đèn cầy được thắp sáng đầy căn nhà, có lẽ nơi đây không có gì để sưởi ấm ngoài thứ này.
Tiếng ho khan từ sau bếp, khói bốc cao ra khỏi mái nhà, hình như ai đó đang nấu cháo.
Mèo tỉnh dậy và bàng hoàng khi không biết ở đây là đâu cả, ngôi nhà nhỏ trông rất cổ xưa nhưng đầy đủ tiện nghi theo lối phương Tây, con nhỏ gượng dậy và ôm đầu vì đau.
_ Ây da, ở đây là đâu vậy, đau quá, Quậy ơi mày đâu rồi?
Giọng nói khe khẽ của Mèo không đủ lớn cho chủ nhà nghe thấy, tiếng bước chân lại cứ đều đều bước đến gần Mèo.
[cạch…] cháo được đặt lên bàn.
Mèo chưa kịp nhìn mặt chủ nhà thì đã hớn hở bưng bát cháo và ăn vội ăn vàng, chắc có lẽ cô bé đang đói và mệt lắm, từ sáng tới giờ chưa có gì trong bụng cả.
Mưa đã ngơi, chỉ còn nghe tiếng rì rào nhỏ ngoài trời thôi. Ngôi nhà ấm áp, đèn cầy sáng và xua đi cái lạnh lúc này, con bé bây giờ tuy vẫn chưa thật sự tỉnh táo để nhìn xung quanh, nhưng vẫn cảm nhận được sự an toàn mà ai đó trong căn nhà đã giúp con bé.
_ Hừm.. - Tiếng cười nhẹ, nghe cũng không chắc có phải là cười không nữa.
Mèo dừng lại và ngước mắt nhìn cái người mà nảy giờ chẳng nói lời nào, chỉ âm thầm chăm sóc mình.
[ r…ooa…ả..nnn..g] …
Bát cháo rơi xuống, con bé há hốc miệng, mắt mở to khi người mà nhỏ thấy không ai khác, cái “ anh chàng hoàng hôn” hôm trước, sao hắn lại có mặt ở đây ?
_..Cậ…uu.. c…ậ…u.u..
Không thể nói thêm từ nào khi nhỏ đang đần cả mặt ra nhìn người mà nhỏ từng lầm tưởng là con gái kia.
o-O-o
_ Đã đỡ chưa?
Lại giọng nói ấm áp ấy, những từ ngữ ngắn gọn, đơn giản và đủ cho người nghe hiểu để trả lời, cậu con trai ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh giá đó, những từ ngữ hiếm hoi phát ra từ đôi môi mềm mại và đỏ hồng của hắn. Hắn không nói quá 3 từ.
_ ơ…ờ… mình….mình đỡ rồi…
Hắn đi lại gần và nhặt bát cháo đã đổ dưới sàn rồi bước vào bếp, để lại nơi chiếc giường con bé đang vẫn chưa kịp an thần. Hắn thổi lửa thêm để nấu nước khuấy ít sửa cho cô bé. Có vẻ đây là 1 người con trai lạ kì, hắn im lặng, không cảm xúc, không đá động đến gương mặt hay thái độ của cô bé, hắn chỉ biết chăm sóc 1 cách… khó nói… 1 cách rất tận tình, nhưng lại không làm cho đối phương có được thiện cảm với mình. Hắn lạ kì.
Phía sau cái lạnh ấy là… 1 tản băng, nhưng tản băng ấy lại đang được đặt cạnh 1 cái lò sưởi, khó hiểu, thật sự con bé khó hiểu và không tài nào hiểu được cảm giác của mình. Mèo cứ như bị loạn trí lên vì đôi lúc thấy ấm áp, nhưng đôi lúc lại thấy tê lạnh cả người.
Bước ra với ly sữa trên tay, bây giờ thì tới lượt hắn khó hiều, con bé mất dạng, có lẽ Mèo sợ hãi khi không thể phân biệt giữa 2 cảm xúc mà hắn tạo ra cho con bé và con bé chỉ còn cách bỏ chạy trước khi phải tập trung tư tưởng giải bài toán vật lí lẫn hoá học về cảm giác của con người.
Lắc đầu cười nhạt, đặt ly sửa trên bàn, khép cửa, hắn vào giường, mở 1 cuốn sách nhạc và nhịp chân theo, tuy không cất giọng hát hay là lướt đàn. Đúng là hắn lạ kì thật sự.
Còn về phần Mèo, có chăng sẽ bình yên khi bỏ chạy khỏi cái nơi ấm áp này mà đi vào nơi lạnh giá. Cố gắng chạy và tìm kiếm nó, Mèo vẫn không thể định thần được.
_ Mèo ơi, Mèo ơi mày ở đâu vậy, Mèo à.
Tiếng nó cứ vang vọng cả khu núi, nó đuối sức, ngồi xuống nghĩ mệt và cũng không ngừng ngó xung quanh, bóng đen bao trùm.
_ Q..u…ậ…y…
_ Mèo, Mèo hã, mày đang ở đâu, nói lớn lên xem, Mèoooooo…
Tìm thấy nhau rồi, Mèo oà khóc ôm nó, nó vỗ về con nhỏ, rồi vội vội vàng vàng, 2 đứa nó trở về phòng trong khách sạn gần biển. Mèo mệt mỏi và lăn quay ra ngủ, hình như cô bé bị sốt nhưng có phần đỡ hơn lúc nảy, chắc có lẽ nhờ ăn được 1 ít cháo giải cảm của người con trai ấy.
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cô bé Mèo loáng thoáng có những ý nghĩ kì lạ rồi tự đấu tranh tâm lí 1 mình nữa “ tại sao mình cứ gặp cậu ấy, duyên số chăng, mà chắc không đâu, chỉ là vô tình thôi, nơi này cũng không quá to để gặp lại 1 người. Mà cũng chẳng hiểu sao mình lại có được sự dũng cảm ấy nữa, tự nhiên lại ngồi cạnh cậu ấy, mình dũng cảm không đúng chỗ mà, cậu ấy sắc lạnh quá, ít nói nữa, nhưng mình đôi lúc lại thấy được sự che chở thoáng qua- khó hiểu. Nhưng công nhận rằng cậu ấy đàn hay thật, mình thật sự muốn nghe cậu ấy đàn 1 lần nữa”.
Cứ trong cơn mê man ấy, cô bé cứ đôi lúc cười mỉm, làm cho Quậy khó hiểu, chống cằm sờ cái trán hâm hâm của Mèo, nó cũng muốn ngủ gật vì mệt mỏi. Đã 8h tối rồi, con bé có vẻ đã bớt sốt, Quậy bớt lo và đứng từ cửa sổ nhìn ngắm biển đêm.
Thuỷ triều lên làm trông biển cũng chẳng to ra là mấy, chỉ thấy mỗi ánh đèn to sáng từ các cột nhà cao, chắc là của các chú bảo vệ tại biển này. Nó nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ cả bọn con nít hàng xóm dù nó hay ăn hiếp chúng, nhưng cũng là bạn tắm sông với nó mà. Mỉm cười để quên đi tất cả,cười để mừng thay Mèo vẫn bình an vô sự và cười vì ánh đèn cứ soi rọi mặt biển qua lại làm nó thích thú.
Gương mặt tươi như hoa mới nở, bỗng trở thành hoa tàn về đêm khi nó thấy 1 bóng người đang thả bộ ngắm biển đêm. Tức tối, nó lúng túng chân tay, không cần suy nghĩ, không cần mang giày dép gì, phóng thẳng ra cửa phòng, và…
_ Quậy ơi, tao khát nước quá, hix.
Mèo đang gọi nó, không còn cách nào khác, nó quay lại rồi gấp rút kiếm nước trong khi con mắt nó thì cứ thẳng tiến cửa sổ coi người đó đã đi chưa.
_ Nước nè, mày uống nhanh đi… nhanh dùm tao đi, cái tên trời đánh đang ở dưới đó kìa, nhanh lên.
_ Từ từ, tao bị sặc bây giờ…ực ực…. rồi nè.
Nó đã bốc khói đỉnh đầu nảy giờ rồi. Cong chân cong cẳng, nó chạy ra biển loanh hoanh kiếm tìm tên trời đánh mà nó nói, rồi đến khi nó tìm thấy thì…
_ Này, ê, tên mạng lớn.
Người con trai ngưng lại và chẳng nói gì, im lặng để xem con nhỏ quấy rối cuộc dạo biển của hắn muốn gì. Nó cảm thấy hơi là lạ, sao hôm nay hắn hiền khô ấy nhĩ, hôm trước còn bảo nó bẩn, còn cau có la lối om xòm nữa mà…
_ Này, tên kia, không nghe có người gọi mình à.
_ Hey, ông bị điếc à, chuyện hôm trước chưa tính sổ, hôm nay tui không có bỏ qua đâu biết không hã.
_ Loạn trí !!!
2 từ ngắn gọn phát ra từ cửa miệng tên con trai đấy. Nó điên máu, bước đến, nhón chân kéo vai hắn lại, giơ nắm đấm và … … … đơ cứng cả thân.
_ Ơ, không phải là hắn, sao nhìn lầm vậy trời, chết rồi, giờ làm sao đây ?
Nó cứ giữ cái nắm đấm trên tay và bàn tay còn lại trên vai áo của tên con trai kia, nhưng trong tư thế nhón chân đến nổi chỉ có đầu ngón chân chạm đất.
Đang gương mặt giận dữ, bỗng chuyển thành gương mặt ngượng ngùng rồi toe miệng cười, bỏ tay ra khỏi tên đấy và cong chân chạy. Hán bảo nó loạn trí cũng đúng rồi còn gì.
[ Rầmmm….] …
Tiếng đóng cửa như muốn làm sập cả cái khách sạn, nó giận dữ bước vào ghế cạnh cái giường, trong khi Mèo đang ngơ ngác giật mình, không biết chuyện gì đang xảy ra. Rồi thấy Quậy, cô bé nằm xuống và say ngủ tiếp.
_ Gì vậy Quậy, mày làm tao đau tim quá, hix.
_ Không có gì, trời ơi, quê quá đi, sao lại nhìn nhầm người thế, trời ơi xém tí cho hắn 1 đấm là mình bị ném ra biển rồi.
_ Sao vậy, nhầm người gì, kể tao nghe với.
Mèo đang lim dim mắt ngủ, sốt nhẹ và cũng khá mệt, nhưng có vẻ con bé nên hỏi gì đó, không thì bị cho là vô tâm.
_ Tao nhìn lầm cái tên trời đánh xém chết đuối đó với lại 1 thằng khác cũng khó ưa từa tựa hắn. Người gì mà cứ như bị “trầm cảm”, hỏi quá trời trả lời 2 từ làm sôi cả máu, đã vậy còn cao như hươu á, làm tao đứng phải nhón chân lên mới chạm tới vai hắn, nhục quá đi à… áááááá… trời ơi sao lại lầm người kì cục thật, con trai gì đâu, hết thứ vô ơn, tới thứ con trai nhìn cứ như con gái.
_Hã ???
Mèo bật dậy hỏi lại nó, cái gì chả rõ, nó vừa nói là con trai cứ như con gái.
_ Thì cái thằng tao vừa nhìn nhầm ấy, đẹp trai mà cứ như con gái.
Mèo tung chăn chạy trong khi đầu cô bé cứ quay cuống cả lên, nó đỡ Mèo ra cửa sổ, nhìn ra phía xa xa, ngọn đèn pha vừa loé qua cái gò đá hôm qua và cô bé thấy cái anh chàng đã cứu mình, anh chàng đàn bài về mẹ ình hát, anh chàng nấu cháo ình ăn. Không làm gì hơn, đứng đấy và nhìn hắn, cô bé sợ ánh mắt ấy, sợ bờ môi chẳng nói được nhiều từ ấy, sợ cả khi hắn cứu và chăm sóc cho cô bé. Nhưng sao lại thích nhìn hắn từ đằng sau hơn? Có lẽ Mèo chẳng đủ dũng cảm 1 lần nữa nhìn cái người con trai “kì lạ” này, dù là thêm 1 lần nữa thôi.
_ Nghe trai đẹp là tung chăn tung gối chạy ra đây thế à, hứ.
Mèo im lặng, chắc có lẽ không thấy câu nói ấy của nó, chỉ biết nhìn và nhìn, nhưng chả biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, con bỗng phút chốc giống hắn- không có cảm xúc. 12h đêm…
Tất cả mọi sự ồn ào náo nhiệt đã “ngủ” mất rồi, chỉ còn mổi sóng biển vẫn còn hát hò mãi ngoài xa, vẫn bên cửa sổ, vẫn nhìn người con trai đấy, Mèo ngủ ngồi bên cửa sổ lúc nào chẳng hay. Kể cả Quậy, nó đã ngủ mất từ đời nào, chỉ riêng người con trai đó, vẫn còn ở đấy. Kì lạ thật !!
Sáng hôm sau… 9h…
_ Thưa mẹ con mới về.
_ Thưa cô con mới về, hehe, vui lắm cô ơi, biển đẹp ơi là đẹp luôn, nào là… nào là….
Con Quậy huyên thuyên mãi, cho tới khi dì Lê- mẹ của Mèo phải bật cười, chắc không thể mắng nổi 2 đứa nó vì đã đi về trễ.
_ 2 đứa đi kiểu gì mà giờ này mới về, ở ngoài đó có xảy ra chuyện gì không?
_ Dạ, không ạ… à mà có… à không… không có đâu cô ạ.
Nó cứ lúng ta lúng túng cả lên, cười hèhè nhằm che dấu mọi chuyện.
_ Có phải có chuyện gì không? Mèo, sao người con xanh xao thế?
Mèo vội vội vàng vàng đi cất vali vào tủ, xong giả bộ dạ dạ chẳng có gì, đi xuống bếp làm cơm trưa.
Quậy cũng thế, nó nhanh chóng, quét dọn nhà cửa, xếp mớ hàng mới lãnh từ chủ xưởng may, giúp mẹ Mèo cho nhanh để ăn trưa rồi đi học chiều.
_ Chị Thu à, tụi nó về cả rồi, không sao cả, chắc là do vui quá nên ở lại đấy thêm bữa nữa, chị yên tâm, em sẽ trông nó cẩn thận mà, dạ… vâng… tạm biệt chị.
_ Mẹ gọi cho ai thế, gì mà trông nó cẩn thận.
Mèo bưng mâm cơm ra bàn, rồi sẳn thắc mắc luôn.
_ À… ờ không có gì, mẹ nói sẽ nhận nuôi con chó Dolla của cô hàng xóm.
_ Á thích quá, cô nhận nuôi chó ư, chừng nào vậy, cho con đi với.
Nó hí hửng bưng tách trà đến bàn ăn, vừa khoái chí về việc nhận nuôi 1 con chó.
_ Ừ, chiều nay, đi học về, đi với cô. Mèo à, dắt bố con xuống ăn cơm.
_ Dạ.
Buổi cơm trưa đơn sơ, rau muống trứng luộc, 4 người vui vẻ bên mâm, riêng mẹ nó, bây giờ chắc là cơm trưa 1 mình, còn cha nó, có lẽ đang cùng bạn nhậu ca hát om xòm cả xóm. Ở trong 1 ngôi nhà cùng với 1 người cha say xỉn suốt ngày, nó không bị mặc cảm hay tuổi thân, đằng này thì lại rất điên khùng và vô tư, có lẽ nó được Chúa tạo thành 1 cách đặc biệt.
Ngũ Vương… 12h30…
2 đứa nó lon ton chạy vào lớp, hớn hở hớn hở vì đã sung sướng chơi 2 bữa nay.
_ Đứng lại.
Vẫn giọng nói quen thuộc thường châm chọc nó, con nhỏ lớp trưởng dang tay chặn đừng nó.
_ Mày muốn gì đây, tránh ra cho tụi tao vô.
_ Tao không thích đấy, 2 ngày qua tụi bây làm gì tao mặc xác, nghĩ sao lại đưa đơn xin phép hã, mày có biết cái chuyện đưa đơn xin phép như thế là xỉ nhục ban cán sự lớp bọn tao không, rồi tụi A2 A3 coi tụi tao ra gì hã, giải quyết mọi chuyện ở đây, không thì đừng hòng vào lớp.
_ Háhá, Mèo ơi, mày mắc cười không, háhá, tụi bây bị khùng à, tao thích làm gì là chuyện của tao, có dính dán gì tới tụi bây, còn chuyện tụi bây với lớp kế bên chả liên quan tới tao, tao không đủ ngoan để giữ được hạnh kiểm A, B cho tới cuối học kì, đành rán ngoan được tới đâu hay tới đấy, nhằm kiếm được cái hạnh kiểm C cuối năm thôi, sao, giờ tụi mày muốn gì, thích gì thì chị mày chiều.
Con lớp trưởng tiếng lại gần nó và cho nó 1 bạt tai như trời giáng vào mặt. Mặt nó hiện lên rõ dấu 5 ngón tay của nhỏ trưởng lớp, nó nghiến răng, đỏ mặt, quay lại và…
Hết chap 4...
Chuyện gì sẽ xảy ra khi cuộc chiến của các nữ sinh cùng lớp. Liệu Quậy sẽ bị gì khi bọn ban cán sự lớp không có ý gì là hợp tác cho 1 năm học. Sau vụ đụng độ lần trước thì lần có ai sẽ can ngăn được trận chiến này ?
Chờ !!! Sau khi không thể về sớm được vì Mèo bị mắc kẹt trên đỉnh núi, cả 2 đứa nó phải ở lại trên Nha Trang thêm 1 đêm nữa. Đã có nhiều chuyện xảy ra với Mèo khi 1 ai đó xuất hiện, tự hỏi là do duyên số hay không, Mèo thật sự đã không quên được hình ảnh tên con trai ấy. Kể cả Quậy, vẫn chưa trả được mối thù với người mà nó đã cứu sống trên biển. Và giờ thì 2 đứa nó đang phải đối mặt với…
Chát !! Bốp !! Chát !!...
_ Tao không đủ kiên nhẫn để đứng đây mà đôi co với mày đâu nhá.
Một cú đấm thật mạnh ngay miệng con Boo, con nhỏ té xuống và ôm mặt, bọn con gái trong lớp hùa vào đánh nó, nó chống đỡ và đơn nhiên sẽ không thể không có thương tích, Mèo hoảng sợ nhưng con bé không thể để bạn thân chịu 1 mình như vậy, chạy lại và đỡ cho Quậy, Mèo bị bầm dập 1 trận nữa sau cơn cảm sốt hôm qua chưa khỏi hẳn.
_ Tụi mày, chơi chó, grừm, daaaa….
Bốp !! Chát ?! Bihz !! Buzm !!...
Nó vùng vẫy và đánh tứ tung, bọn con gái bây giờ mỗi đứa văng mỗi nơi quanh cửa lớp, những học sinh cạnh bên chạy ra xem và xầm xì xầm xì đủ chuyện.
Lớp trưởng lúc này lau 1 ít máu rươm rướm trên môi vì Quậy có lẽ đánh khá mạnh, đi lại và giật tóc nó…
_ Mày lì lắm, chưa biết mùi vị bị ăn đập bao giờ à, tụi bây tránh ra, để tao xử con chó ghẻ này, nó chưa được chít ngừa dại đâu.
Con Boo ra lệnh bọn con gái dừng lại, còn bọn con trai trong lớp đang ngăn cản Abbu xen vào, đó là chuyện của con gái nên không thằng nào được xen vào cả.
_Bỏ tao ra, tụi mày làm gì vậy hã?
Abbu bức rứt, tuy hắn có mạnh cách mấy nhưng với hơn mười mấy thằng con trai ngăn cản, khó lòng nào mà có thể chạy ra giúp cho Mèo và nó được.
Quậy bị con Boo đá ngay khớp gối, khuỵ té, nó sôi máu quay lại nhìn vào cái mặt đã trầy trụa và đầy vết tích của lớp trưởng. Đi lại gần, nó đạp 1 cái thật mạnh vào bụng làm cho con nhỏ té xuống. Ngồi lên bụng con nhỏ, nó tán và đấm liên tục vô mặt không nương tay. Cái này là kiểu đánh của bọn con trai, nó cứ thế mà dùng hết sức lực. Và Mèo chạy lại kéo nó ra…
_ Dừng lại đi Quậy, nó ngất đó, dừng lại đi, áá…á…ááá….á….
Mèo bị tụi con gái còn lại nắm đầu lôi ra đánh cho 1 trận, còn con lớp phó thì đi lại đá vào mặt nó trong khi nó đang sôi máu cứ “hit” liên hồi vào mặt con lớp trưởng. Mọi chuyện càng ngày càng tệ, Quậy cố gắng lôi bọn kia ra khỏi Mèo, nhưng tiếc là nó có mạnh và có khả năng đánh đấm cở nào thì sức 1 đứa con gái sao có thể chống nổi gần 20 đứa, mặc khác toàn là dân anh chị của trường.
…o.O.o…
Và cho đến khi…
_ Các em làm gì đó ?
…o.O.o… …o.O.o… …o.O.o…
Tại phòng giám thị…
Nhỏ lớp trưởng và nó đang suýt xoa những vết thương trên người, vừa phóng những cặp mắt lửa cho đối phương.
_ Mèo mà bị gì đi, thì tụi mày chết với tao, trên đời này tao ghét nhất đánh hội đồng, đúng là không biết nhục, mày bảo tao chó, tao thấy lũ chúng mà giống chó hùa hơn đấy.
_ Mày câm đi, tao có bảo tụi nó đánh đâu, tại tụi nó thấy bản mặt khó ưa của mày với con nhỏ Ái Ái, tụi nó nóng máu rồi nhào vô đánh thôi, tao nhìn là muốn ày ăn đấm ngay chứ nói gì tụi nó, hức.
_ Háhá, nhìn lại cái bản mặt chả giống người của mày đi, bị tao đánh đến nổi nhận không ra tao để mà ghét nữa kìa, háhá. Tao nói thật, từ trước giờ, Mèo chưa bị đánh ra thảm thương tới thế, lũ chúng mày chỉ giỏi ăn hiếp kẻ yếu, đánh tao được rồi, thoả mãn tụi mày rồi. Mèo có đụng tới tụi bây đâu mà tụi bây chơi kiểu chả giống người vậy hã?
_ Mày nói mặt ai chẳng giống người, nảy giờ tao nhịn mày lắm rồi nhé, chơi đẹp hay không thì kệ xác tao, mày không xứng đáng là thành viên của lớp, phách láo.
_ Mày mới là con nhỏ chả xứng với danh lớp trưởng, tao thề với mày, từ giờ trở đi, tụi mày còn đụng tới Mèo, thì từng đứa trong tụi mày chống gậy mò đường mà đi học.
Cuộc tranh cãi kéo dài khá lâu, nó và con nhỏ lớp trưởng nói hết những gì bức xúc trong lòng, nhưng chả ai chịu nghe ai. Rồi cho tới khi giám thị vào giải quyết.
_ Các em nghĩ sao lại đánh nhau trong lớp vậy hã, mà không, đánh ngay cửa lớp chứ. Các em phải cần cân nhắc trước khi làm chứ, có đánh nhau thì đợi tan học, ra cổng trường mà đánh, như thế thì mới nổi tiếng, đánh trong lớp ai mà thấy chứ, thiệt là bồng bột. [ thầy giám thị nói đấy nhá]
_ Hããã ???.
Cả 2 đứa đều há hốc mồm ngạc nhiên, có ông thầy nào điên đến nổi bảo học sinh đừng đánh nhau trong lớp, mà đánh nhau trước cổng trường không trời. Chẳng những ảnh hưởng tới lớp, mà còn ảnh hưởng tới cả cái trường chứ chẳng chơi.
_ Các em làm gì vậy hã, bộ lạ lắm à, ngồi đó, chờ tôi đem bản kiểm điểm ra, rồi sẽ có hình phạt dành cho 2 em, hết sức là bồng bột.
Ông thầy nhìn mặt nghiêm nghị lắm, vậy mà nói chuyện cứ như người trên trời.
_ Đúng là cái trường điên khùng, cả giáo viên lẫn học sinh đều điên khùng, ở đây học hết 1 năm chắc cũng khùng.
_ Mày nói học sinh gì điên khùng ?
_ Kệ cha tao, mày bị khùng à, mà phải lên tiếng.
_ Mày…mày…
_ Cứng họng rồi chứ gì? Cần tao xoa bóp mồm cho không ?
Nó thật là không ai sánh bằng, đã hung dữ còn dẽo miệng, ai mà chịu nổi nó đây trời. Sau cuộc ẩu đã này, có lẽ nó và Mèo sẽ bị tẩy chay chắc rồi, nói cũng tội, những học sinh cá biệt theo cảnh nào cũng khó có thể hoà nhập vào cái cộng đồng lâu năm. [ 1 năm đủ lâu rồi, hehe].
Sau khi viết bản kiểm điểm xong, nó vội chạy vào y tế xem Mèo thế nào rồi, còn con Boo thì ôm gương mặt đầy vết thương về lớp, có lẽ đây là lần đàu tiên con nhỏ lớp trưởng bị đánh ra thế này, chẳng tha 1 chổ nào trên gương mặt, nội công của nó thâm hậu thật.
_ Đi từ từ thôi, cái tội ngu ngu, chen vào làm gì, cả bầy ấy đánh tao không có chết đâu, mày thì chết đó.
Nó đang dắt con Mèo về lớp, trong khi Abbu đi phía sau và chỉ biết lắc đầu cười. Nó chỉ thích giảng đạo lí [ chắc bị lây từ mẹ] mà không làm được trò trống gì cho Mèo.
_ Làm gì mà cười hoài vậy, đúng là học sinh mới vô trưởng cũng bị khùng luôn rồi, tao cũng sắp khùng luôn rồi nè, Chúa ơi, con muốn đi học trên thiên đàng cơ.
_ Mày nói nhiều quá, vào lớp nhanh đi, sắp hết tiết 1 luôn rồi kìa.
_ Mèo à, leo lên lưng anh đi, em đi thế này chừng nào mới vào tới lớp, nhanh nào.
Abbu thể hiện mình là 1 anh chàng ga-lăng trước mặt Mèo và nó. Mèo cũng ngại ngùng nhưng có lẽ anh ấy nói đúng, chừng nào mới tới lớp khi cái trường này không được nhỏ chút nào.
…o.O.o… _ Mày nhìn kìa, Abbu cõng con Mèo vào lớp kìa, đúng là 2 con đó bỏ bùa Abbu hay sao mà anh ấy cứ nghe răm rắp thế không biết, bực quá đi à.
_ Kệ hắn đi, dù gì thì cũng hết hi vọng rồi, Abbu hắn thích con Quậy rồi, tao chắc chắn thế, giờ thì tụi mình nên trông đợi vào ban nhạc mới của trường, chắc hẳn sẽ đẹp trai và tài năng hơn Abbu nhiều.
Những tiếng xì xào từ lớp 11A1, có lẽ ai cũng biết rằng Abbu đang để ý đến nó và đang gây ấn tượng với nó. Nhưng nó không hề biết và cả Abbu, hắn cũng không thể tự nhận thức rằng mình đang thích 1 con nhỏ mà ngay ngày gặp mặt đã để lại cho hắn nhiều ấn tượng mạnh.
Giờ học kết thúc trong sự ngột ngạt đỉnh nhất từ trước tới giờ, ngày mai sẽ là 1 ngày “đẹp” trời với lớp nó vì sau trận chiến “nho nhỏ” lúc trưa. Tất cả học sinh 11A1 phải làm vệ sinh toàn trường, chắc có lẽ sẽ là ngày mà lớp nó “đoàn kết” thật sự. [ haha].
Quậy và Mèo đã đuối sức và không thể leo lên nổi xe đạp mà chạy về nhà, mặc khác lại sợ bị dì Lê hỏi tới hỏi lui, nên Abbu đã đề nghị 2 đứa nó về nhà hắn để dưỡng thương cho đến tối. Do dự 1 hồi thì 2 đứa nó ok, dù gì về nhà sớm cũng không làm được gì, ngắm nhà Abbu xem sao và sẳn 6 giờ nhờ hắn chở sang chỗ làm luôn. Ôi con này “lợi dụng” có đẳng cấp, hehe.
…o.O.o…
Biệt thự mini…
_ Wow, nhà ông đây đó hã bố rỗng, sao nhà ông lại màu hồng vậy, haha, đừng nói là ông bị…
_ Anh sút cho 1 phát bây giờ, nhà này do ba anh mua cho, Abbis đấy. Ngày xưa nhà này của 1 cô người Hàn Quốc, mọi thứ ở đây đều hoàn hảo trừ cái màu nhà thôi, anh không muốn sửa nhà lại vì anh chẳng bao giờ ở nhà với sửa lại thì khá là lâu, phải dọn dẹp đủ thứ, cứ để nó như bình thường cho rồi. Em với Mèo là khách đầu tiên đến đây đó, làm sao đừng banh nhà anh là được rồi.
_ À ra vậy.
_ Ngồi đây đi, anh đi nấu chút gì đó ăn nhé.
_ Thôi, để Quậy trổ tài cho, anh lấy dụng cụ y tế đi, lo cho Mèo kìa, em sẽ làm 1 bữa tiệc nhỏ thật hoành tráng cho 3 người, em mà nấu ăn là khỏi chê đấy nhé, hehe.
Nói rồi nó vội vào bếp, lui cui làm đủ trò, hát ca loạn cả lên, Abbu thì ngồi bôi thuốc cho Mèo lại chẳng tài nào ngậm miệng nhịn cười nổi khi nó cứ hát um trời, tội nghiệp con bé- đẹp mà bị khùng.
Nhà riêng của Abbu trông rất đẹp, căn biệt thự nhỏ nhưng rất ấm cúng, lại được trang trí trông rất là thích mắt, có lẽ do cậu ấy ít về nhà nên trông nhà không bề bộn mấy. Phòng khách được treo rất nhiều hình của Abbu, kể cả những bằng khen giải thưởng bóng rổ. Có lẽ Abbu đã dành chiến thắng rất nhiều trong các cuộc thi bóng rổ trong nước.
_ Wow, anh thi hát ở đâu thế, nhiều hình thật á, mà anh là tuyển thủ bóng rổ mà, sao lại toàn hình ca hát thế này.
_ Ừ, anh chỉ hay chơi bóng rổ thôi, thật ra trước giờ anh thường là ứng cử viên sáng giá của trường để dư thi idol musik, đùa thôi chứ anh hát dỡ lắm.
_ Không, nhìn anh trong hình, đẹp trai lắm đấy, mà vẫn chưa nghe được anh hát như thế nào.
_ Hihi. –Abbu cười rồi đi vào trong thay quần áo.
Mèo ngồi đấy mà cứ loay hoay cái đầu xung quanh nhà, quả là có rất nhiều giải thưởng, cả bóng rổ và cả ca hát nữa, hình của Abbu nhìn trông rất bảnh, to cao và lại có nụ cười cứ như thiên thần, phút chốc Mèo lại thấy thích thích cái gì đó của Abbu nhưng đơn giản là sự hâm mộ. Con bé vẫn đang còn cái cảm giác rất mạnh mẽ từ “hoàng hôn” nên làm sao mà lung lay bởi ai khác được.
_ Tèn ten tén ten, ten ten tén tèn, mời quý ngài quý cô cùng xuống bếp dùng bữa tiệc nhỏ do em trổ tài ạ.
Nó múa kiểu ba-lê mà mời Mèo với Abbu xuống bếp dùng cái “ buổi tiệc” hoành tráng mà nó nói.
_ Hããããã ???
_ Hơz, lại thêm 1 nạn nhân nữa. – Mèo lắc đầu và cố bước chầm chậm vào ghế, con bé có vẻ còn đau lắm.
Nó thì cũng chẳng hiểu gì, cái hình ảnh này nó đã được thấy từ mẹ nó, mẹ Mèo, Mèo và bọn bạn trường cũ.
_ Bữa tiệc của .ee…em đây đó hã.
_ Anh nghĩ nó to cỡ nào, chẳng phải em bảo bữa tiệc nhỏ sao, em nấu là ngon nhất đấy, ngồi ăn nhanh đi, em ăn nhanh lắm đấy, đứng đó mà nhìn. Mà cũng thật khó hiểu, em nghĩ rằng chuyện này bình thường mà.
Gãi đầu trông cứ như nó là người ngây thơ nhất xứ, đúng là “bữa tiệc nhỏ” của nó nhỏ thật. Mì gói là cái món mà nó bảo là nó sẽ “trổ tài”.
_ Thôi anh hiểu rồi, anh sẽ rút kinh nghiệm.
Lặng lẽ vào ghế, Abbu chỉ biết lắc đầu chào thua, không thể nào chịu nổi nó nữa, đòi làm cơm thế mà nó cho cả 3 ăn mì gói. Lui cui 1 hồi, nó vào ghế ngồi với 1 cái ly và 1 chén nước.
_ Trời ạ ! Cái gì vậy Quậy. – Abbu lại phải ngớ mặt ra 1 lần nữa mà nhìn những hành động lạ kì của nó.
_ Anh rán ăn đi, đừng có nhìn nó, em nói thật đấy, đừng có nhìn nó nữa. Nó… mỗi khi ăn mì thì ăn bằng ly và uống nước bằng chén, nếu anh không thể không sợ hãi thì đừng nhìn mà tranh thủ ăn nhanh đi.
Con Mèo có vẻ như hiểu mọi hoạt động thường ngày kì dị của nó rồi. Nó gắp những sợi mì vào cái ly thuỷ tinh 1 cách nhuần nhuyễn, chắc đây là chuyện bình thường đối với những ai sống gần nó. Chén nước cạn dần sau những lần hít hà vì cay của nó. Abbu chỉ còn cách bỏ đũa xuống và nhìn cái con “quái vật” mà cậu ấy đã mời vào nhà mình.
_ Anh… anh… anh thật sự không hiểu vì sao mà Quậy có thể ăn 1 cách lạ kì như vậy nữa. Anh… ôi anh cứng họng mất, sao có thể ăn ngon lành thế cơ chứ, con bé này nó … đẻ ngược à.
“ Huỵt… nhóp…nhép… ực… ực… “…
_ Sao anh biết hay vậy, nó đẻ ngược đấy.
_ Ôi Chúa ơi !.
_ Nó có 1 đứa em sinh đôi, mà em nó chết từ khi sinh ra, nó thì còn sống, em nó đẻ xuôi còn nó thì đẻ ngược, đẻ ngược mà nó sống sót là anh biết nó “quái dị” cỡ nào rồi. Bởi vậy muốn bên cạnh và chơi chung với nó thì anh nên thích ứng trước những tình cảnh thế này, không thì có ngày anh bị nhồi máu cơ tim, haha.
_ Ôi, thật sự là… bây giờ anh mới biết, Quậy … anh… anh không biết diễn tả sao nữa… á trời ơi…
Abbu vò đầu bức tóc, nhìn nồi mì vơi dần, Mèo đang cố ăn thật nhanh vì có lẽ sợ nó ăn hết phần, nó cứ ăn và ăn, chẳng nghe Mèo với Abbu đang phàn nàn về mình.
_ Anh ăn nhanh đi, nó ăn là tập trung cao độ lắm, anh không ăn là nó chén sạch hết chỗ này đấy.
…•_o 0 O I O 0 o_•…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...