Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

-Đừng cố gắng bên cạnh em nếu anh không thích. Như thế em lại càng cảm thấy mình bị lợi dụng.
-Nhưng …
-Nhưng sao, nhưng anh sợ rằng anh hai em sẽ không chịu tiếp tục với chị Quậy sao.
-… anh không có ý đó.
-Anh đang nói dối đó.
-Anh chưa bao giờ nói dối em.
-Vậy là anh vừa kịp nói dối em lần đầu đấy.
-…
Zu không để cho Abbu có một cơ hội nào để nói. Câu chuyện về một Lễ Cưới trên Thiên Đàng sẽ chẳng còn đẹp nữa nếu mọi thứ bị chìm trong sự lừa dối. Zu biết như thế, con bé đã chịu nhiều đau khổ để có thể nếm trải mọi cảm xúc của tình yêu, nhưng có lẽ tình yêu của con bé chưa được trọn vẹn. Thôi thì hãy chịu rời xa hình ảnh ấy, hình ảnh người con trai khiến Zu khó có thể quên được. Cũng sẽ phải tập quên, như câu hát nào đó rằng là “tập sống thiếu vắng anh” mà chính con bé đã từng được nghe qua khi sống ở Việt Nam thời gian đầu trở về nước.
-Anh đừng lo. Em có suy nghĩ như anh. Có phải anh nghĩ anh hai em thích chị Quậy nên đã cố gắng hết sức để chị Quậy được hạnh phúc.
-…
-Anh không cần phải làm thế đâu. Vì em biết,… anh hai em… xem đi.

Zu lấy trong túi xách nhỏ của mình ra một quyển nhật kí. Nó không màu sắc và đủ lớn để bọn con gái có thể trút hết nỗi niềm tâm sự.
Những trang giấy được lật qua và Abbu nhận ra đây là nét chữ của ai…
[….….
… Chẳng có ai để ày có thể tâm sự. Chúa trời, Đức Phật,… mày đều không theo một tín ngưỡng nào cả thì phải làm sao ?...
Ngày tháng trôi qua và tự chợt nhận ra mình bị cuống vào cái vòng xoáy tình yêu này lúc nào chẳng hay biết. Không chắc rằng mày đã yêu nhưng rồi nó lại càng rõ rệt thì phải… Cái dòng chữ mà ai đó- người con gái khiến mày thay đổi đã bảo là xé đi, nó lại chợt hiện ra lúc này. Mày thích con nhỏ ấy sao, nếu là mày một năm trước câu nói duy nhất mày thốt ra chỉ là “vớ vẫn” mà thôi … haha.
… Abbu bảo rằng hãy bắt đầu với ai đó và nó sẽ làm cho em mày hạnh phúc. Rồi thì sao, có phải mày chợt nhận ra mày tự tìm hạnh phúc ày không … Cái ôm ở bãi cỏ ven sông, chẳng phải mày đã nhận ra được mọi thứ rồi sao. Nếu đã biết như thế rồi tại sao còn cố gắng mở một cuộc kiểm tra tình cảm để rồi chính mày lại không thể kiềm chế được cảm xúc … quả là điên khùng mà … ].
Abbu đóng quyển nhật kí lại và không muốn đọc tiếp phần tiếp theo nữa. Cậu ấy cố gắng ghì chặt quyển nhật kí này, mọi thứ đã rõ và bây giờ chỉ chờ đợi những gì từ hắn mà thôi.
-Anh đang mãn nguyện vì biết được điều này. Hay đang đau khổ vì sắp chính thức tập quên chị ấy ?
-…
-Cả 2 phải không? Em không cổ vũ anh tiến tới với chị Quậy nữa, cũng không ủng hộ anh hãy buông tay chị ấy ra. Giữa anh hai và người em …”thích”… em sẽ không cổ vũ ột ai cả. Người bây giờ em cần ủng hộ là chị Quậy cơ, haha.
Con bé vội lau đi những giọt nước mắt và cười to một tiếng để có thể bớt căng thẳng. Những giọt nước mắt ấy khiến Abbu chợt như muốn ôm chặt lấy Zu, hỏi tại sao à? Cậu ấy sẽ trả lời rằng “tại sao mình lại không thể thích Zu thay vì là Quậy”.

-Anh xin lỗi.
-Đừng mở bài bằng câu đó. Em nghe đã chán rồi. Nếu em là cô giáo Văn thì đã cho anh 0 điểm từ khi đọc 3 từ đầu tiên trong một bài văn đấy, hehe.
-… em ngốc thật đấy. Sao lại thích người ngu ngốc như anh vậy không biết ?
-Nếu anh mà học về Hôn Nhân Gia Đình, Tâm Lý Tình Cảm Giới Trẻ thì em sẽ đuổi học anh ngay lập tức đấy. Anh đã chẳng bảo trước rằng là em ngốc sao, haha. Thích một người cùng ngốc thì có gì lạ à.
Nụ cười ấy lại vang lên một lần nữa khi Zu muốn kết thúc vấn để này. Nhưng có vẻ chưa kịp chốt lại mọi thứ thì Abbu đã ôm chặt lấy Zu, vòng tay ôm gọn lấy người con bé và nở nhẹ nụ cười.
-Có lẽ anh phải “thắng” lại thôi. Con đường dài quá và có lẽ chỉ còn mỗi thằng Zun có thể chạy tiếp mà thôi. Dù anh không thể thích em nhưng anh vẫn luôn xem em là em gái của anh.
-Câu chuyện không yêu và trở thành em gái thế này em đã viết hơn mấy chục truyện như thế rồi. Anh cứ như bình thường là được rồi, hihi.
Zu rời khỏi vòng tay của Abbu, con bé cười tươi hơn vì lòng con bé trở nên nhẹ nhõm. Đã nhiều lần tự quyết sẽ xoá bỏ, nhấn nút “delete” không do dự, nhưng có lẽ chỉ có lần này con bé có thể “Del” trọn cái bài viết theo đuổi tình yêu này. Sự mù quáng được ánh sáng chiếu soi khi Zu chứng kiến được những giọt nước mắt đầu tiên từ Abbu. Cậu ấy quá yêu Quậy và bây giờ là lúc cả cậu ấy và Zu nên buông lơi mọi thứ. Trở lại như ngày đầu, như cái ngày Zun không dẫn Abbu về nhà con bé lần đầu và cái lần nó chạy nhảy lăn xăn trước mặt Abbu, thế thì mọi chuyện đã không ra như thế này.
Zu cầm lại quyển nhật kí của Zun và trở về lều. Con bé cần một ngày hôm nay để quên đi mọi thứ, để có thể khóc thật thoả thích mà không ai ép con bé phải nín. Thời gian sắp tới có lẽ Zu khó có thể sống bình thường được, vì mỗi ngày sẽ phải tự ép mình thôi nghĩ về Abbu, đó là điều khó khăn nhất đối với một người đang yêu, có phải vậy không nhỉ ?...
___________

Zun, hắn chợt nhớ rằng Abbu đã có bảo sau khi tập trung sẽ ra vườn trường để nói gì đó. Hắn quên bẻn đi và tự đánh vào đầu mình một cái, cong chân chạy ra vườn trường để tìm Abbu.
Abbu vẫn ở đó một mình, không phải để suy nghĩ như mọi lần hay suy nghĩ nữa. Cậu ấy ngắm nhìn tấm ảnh duy nhất của Zu có trong điện thoại của mình. Đó không phải là tấm hình do cậu ấy chụp cho con bé, mà là hình ảnh do Zun gửi qua chỉ làm hình ảnh danh bạ mà thôi. Con bé có lẽ không biết điều đó và nếu con bé biết, ắt rằng sẽ buồn vì cho đến hiện tại, Zu chẳng khiến Abbu phải để tâm đến.
-Làm gì thế, tao quên mất, sao không gọi cho tao ?
-Ừ… tao cũng định gọi.
-Sao lại xem hình em gái tao thế ?
-Ừm thì …
-Thôi không cần trả lời đâu. Tao cũng có vài chuyện muốn nói với mày…
-Thế mày nói đi. Rồi tao sẽ nói những gì tao muốn nói.
Zun ngồi xuống, ánh mắt hắn hiện rõ nỗi buồn. Những ngày qua, hắn luôn suy nghĩ cho những hành động của mình, làm như thế có đúng không, điều đó có làm ột ai phải đau khổ hay không. Nhưng rồi cũng tới lúc hắn nói thẳng mọi vấn đề ra và người để hắn bày tỏ không ai khác người bạn thân của hắn, người mà luôn từ bỏ mọi thứ chỉ để cho Quậy hạnh phúc, điều này cũng không ngoại trừ hắn.
-Tao xin lỗi. Tao cảm thấy tao là người mắc nhiều tội lỗi nhất từ những ngày đầu cho đến nay. Mày không cần tự ép mình phải qua lại với Zu nữa. Có lẽ con bé không muốn như vậy và con về phần tao. Tao không biết nói làm sao ày hiểu nhưng việc tao đang bên cạnh Quậy không phải do cái thoả thuận giữa tao và mày đâu. Tao…
-Tao biết mà. Mày không cần phải giải thích nữa đâu. Những gì tao muốn nói mày đã nói hết rồi đấy. Zu vừa ở đây.
-Thế sao? Con bé bảo là sẽ thôi mọi chuyện sao?
-Ùm, có lẽ thế.

Zun lặng người đi vì hắn thừa biết Zu thích Abbu đến mức độ nào và khó lòng bỏ cuộc đến cỡ ra sao. Nhưng rồi hắn nhận ra, Quậy là ai đối với Zu, Quậy là người con bé thần tượng và con bé không muốn chỉ vì tình cảm của mình mà khiến Quậy phải đau khổ. Hắn tự chợt nhận ra rằng đã quá nhiều lần Quậy bỏ qua mọi chuyện cho hắn, tuy những điều đó không lớn lao nhưng thừa biết nó không trách khứ hắn dù trong hoàn cảnh nào. Đổi lại chỉ cần hắn biết hắn đang làm gì và có đối xử tốt với nó hay không, điều đó đủ khiến nó thôi giận hắn rồi.
-Thế rồi, với Quậy, mà sẽ như nào ?
-Bình thường như mọi ngày. Quậy xem tao như một người anh, tao muốn hơn thế nữa cũng không được. Mày thừa biết Quậy đã thích ày từ lâu rồi cơ mà, Quậy không nói nhưng hành động, cử chỉ, cả những nét mặt lúc vui lúc buồn cũng đủ để ày biết chứ. Còn mày, nếu mày thật sự thích, thì hãy làm sao cho đáng là một người con trai. Đừng bao giờ dừng xe giữa đường và để một đứa con gái đi bộ dưới trời mưa như thế, tao sẽ chẳng đánh mày một cái như lần trước nữa đâu.
Zun phì cười và cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Đã không còn gọi là sự ràng buộc trong những cái thoả thuận yêu đương ấy nữa, không cần phải nói là “thích do những thoả thuận” thay vì là “hắn thích thật sự”. Ừ, mà có lẽ do những cái thích theo thoả thuận đấy đã dẫn đến sự thật khiến hắn không ngờ trước nó đã đến nhanh hơn tưởng tượng của hắn.
-Nếu một ngày, tao lỡ làm cho Quậy đau khổ, mày sẽ làm gì ?
-Đứng nhìn…
-… có thật vậy không ?
-Tao thề với muôn vật đang ở đây. Tự mày lo lấy, vì bây giờ, tao không mang danh nghĩa “Bảo Hộ” Việt Nam như Pháp đã từng nói trong lịch sử nữa.
Abbu vừa nói vừa cười như trêu chọc Zun. Chắc đã cảm thấy an tâm khi biết hắn đã có tình cảm với nó rồi. Nhưng với hắn lúc này, đây lại là một vấn đề rắc rối hơn nữa, hắn không biết phải như thế nào để nói ra và cũng không biết cách nào để nó có thể chấp nhận hắn vào lúc này.
-Tao chưa đủ can đảm. Nhưng mà sẽ không lâu nữa, không lâu nữa đâu.
Hắn tự nói tự cười một mình, trong tư tưởng đang suy nghĩ những thứ linh tinh gì đó. Nhưng hắn không biết rằng kế hoạch nào đó của hắn cho dù hoàn hảo thì cũng chưa chắc sẽ được nó để cho yên. Nó chẳng phải đơn giản mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận