Rồi thì đèn tối xuống, cứ như đang xem ci-nê ấy, hắn vẫn nắm tay nó, niềm hạnh phúc trào dâng, hắn chưa bao giờ cảm thấy tình yêu lại đẹp đến mức này, không phải vì những gì hắn chuẩn bị mà là vì nó đang cảm thấy rất hạnh phúc với hắn.
………………… Đoạn băng ghi hình được chiếu………….
Giọng của hắn….
“ Quậy à, anh vẫn chưa biết em đã sẵn sàng chưa, nhưng anh cũng phải kết thúc một việc để bắt đầu một việc khác. Anh đang ở Mỹ vào lúc này, trời đã tối và anh đang lập ra một kế hoạch lớn, một phần thưởng lớn ột trò chơi “tình yêu” trong đêm nhạc hội... Phần thưởng mà chắc chắn rằng chúng ta sẽ giành được, em nhỉ?....
Em nói với anh rằng sau khi em ra đội tuyển, em sẽ chấp nhận anh. Và rồi Abbu nói với anh rằng em đã rời đội tuyển sớm vì không thể không nhớ anh phải không? Anh đùa thôi, dù em có bảo không cho anh về nước thì anh vẫn cứ về đấy, về để trao và nhận phần thưởng cho cả hai chúng ta.
Anh muốn nói với em là, có một chuyện em sẽ rất bất ngờ và anh cũng như thế, vào ngày mai anh sẽ về Việt Nam và mới hôm qua, anh nhận được một đoạn clip nhỏ. Em có muốn xem không?”
…………
Nó chăm chú nhìn lên màn hình, hắn chuyển máy quay sang cái màn hình vi tính của hắn, mọi người bật cười khi thấy chỗ làm việc của hắn bề bộn đến phát hoảng…
………
“ Hế-lô cả hai người. Không biết là hai người có coi chung với nhau hay không nhưng “em rễ” muốn ra mắt … tèn ten… biết ai không …”………
Abbu bế một bé trai trên tay, màu da còn đỏ hỏn và đôi mắt nhắm tít lại, tay chân quơ quơ trong dễ thương không tả được. Abbu mỉm cười và để xe máy quay hơn. Hình ảnh của Zu xuất hiện…
…………” Chào hai anh chị, hai người coi bộ là còn chưa có ý định cưới nhau nhưng chị Quậy này, muốn được bế cháu thì phải mau mau cưới anh hai em đi đấy nhé….
Có lẽ sự nghiệp của tao sẽ chấm dứt tại đây, nhưng tao thấy hạnh phúc Zun à. Hãy nắm giữ hạnh phúc nhé, đừng để thời gian trôi qua vô nghĩa khi cả hai đã yêu nhau sâu đậm đến mức mà cả thế giới phải ganh tị, biết không. Con trai tao đó, nó sẽ gọi mày bằng cậu và gọi Quậy bằng “mợ” phải không. Trước khi nó biết nói, hãy thành “mợ” trước khi nó gọi đấy nhé Quậy, anh hy vọng em sẽ hạnh phúc, nhưng mà rồi sau này, anh phải gọi em bằng chị đấy, haha. Bọn này sẽ về nước sớm để chúc mừng hai người, tạm biệt”…..
Nó rơi nước mắt khi nhìn thấy Zu, nó hạnh phúc không phải vì sự xuất hiện của con bé, mà là sự xuất hiện của Abbu bên cạnh con bé. Cả hai đã có con với nhau từ khi nào cơ chứ, nó bị sốc trước mọi chuyện, nó không ngờ có những điều nó hoàn toàn đáng được biết mà đến giờ phút này nó chẳng biết gì cả. Phải thôi, chuyện sắp tới cũng thế…
Màn hình lại trở về với hình ảnh của hắn….
“ Còn bây giờ, hãy trao giải nhé, Quậy à, anh yêu em…”
Đoạn clip tắt đi và mọi người vỗ tay rôm rã. Đèn sáng lên lại trên sân khấu, hắn nắm tay nó ra phía giữa sân khấu, tiếng piano ở đâu đó vang lên, đó không phải là nhạc chỉnh sẵn, hình như có ai đó đang đánh đàn.
Ánh đèn chiếu xuống phía bên bức màn góc phải sân khấu. Mọi người chăm chú nhìn, bóng dáng của một tên con trai đang đánh đàn, bên cạnh là một đứa con gái đang ngồi và tựa đầu vào vai người con trai ấy.
………….
Bản nhạc nghe thật ấm lòng…
Gia Huy lùi vào sân khấu …
Hắn nắm tay nó, đứng đối diện và cười lén lúc khi thấy ánh mắt lúng túng của nó. Hắn hỏi nó …
-Em nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau mà, phải không?
Nó nhìn hắn rồi lắc đầu nghịch…
-… làm sao mà nhớ được…
-Này, em đang đùa với anh đấy à… nhưng không sao, cảnh ấy hình như được đóng thành phim rồi…
Hắn cười rồi đá mắt về phía màn hình…
………….
Hình ảnh của Phương và nhỏ Lan hiện ra… Nhỏ Lan đang tung tăng trên biển lúc trưa nắng gắt. Rồi thì con nhỏ nghe thấy tiếng kêu cứu, nó bật cười khi nhìn thấy thằng Phương đang chơ vơ ngoài biển.
Đám đông ồ lên khi Lan đang hô hấp nhân tạo cho thằng Phương…
-Em có nhớ đêm ở nhà kho không?
-Nếu hai đứa ấy còn đóng tiếp thì cho em xem luôn đi, anh giỏi bày trò.
Tiếng nhạc vẫn du dương, nó nhìn về phía màn hình một lần nữa… nhà kho lại hiện ra trước mắt nó, nến sáng, chiếc giường cũ, chiếc ghế gỗ và cả chai rượu đã cạn. Lan đang nằm trong vòng tay của thằng Phương…
-Còn nhớ cái ôm ở sân bay, em đã ôm anh từ phía sau chứ?
-Ừm…
Hàng loạt hình ảnh hiện ra, nó chăm chú xem, đó gần như là một bộ phim ngắn được quay lại chỉ để công chiếu vào ngày hôm nay mà thôi.
Mọi người ở dưới rất chăm chú, họ đa số từng đọc qua bộ truyện của Zu viết thế nên một phần thắc mắc, sự thật đây là câu chuyện viết về tuyển thủ bơi lội và cái cậu con trai đang tỏ tình ở đây sao.
Hắn cứ như thế mà cười hạnh phúc, nó nén lại đến mức mà gương mặt nó đỏ bừng cả lên, lớp trang điểm vẫn không bị trôi đi, nó vẫn xinh đẹp và đang đứng trước mặt hắn với bộ váy cưới.
Lễ cưới trên thiên đàng, nó không ngờ rằng thiên đàng mà hắn tạo ra ở nơi đây lại có thể đẹp đến như thế. Nó không mong gì hơn, nó chỉ cần hắn sẽ mãi yêu nó như thế này mà thôi. Nó đang hạnh phúc, thật sự hạnh phúc…
…………….
Màn hình lại tắt sau khi chiếu xong một cảnh, mọi người im lặng và trông chờ điều gì đó tiếp tục diễn ra giữa nó và hắn.
-Em có biết cuối phim thế nào không?
Nó không thể nói được gì nữa, nó chỉ biết lắc đầu và xiết chặt bàn tay của hắn mà thôi.
Rồi thì hình ảnh tối hôm qua hiện ra một lần nữa, không phải là Phương, không phải là nhỏ Lan nữa. Cái trò chơi đêm hôm qua lại xuất hiện một lần nữa. Mọi người tò mò, là tại biển và chỉ mới đêm qua thôi, mọi người nhận ra con tàu trên màn hình vẫn đang nằm trên biển với dòng chữ quen thuộc ấy.
Tất cả ồ lên khi thấy hắn hôn nó, màn hình lại tắt khi chưa chiếu hết cảnh ấy.
-Và cái kết sẽ là…
Đèn tối xuống, chỉ có một luồng ánh sáng tím chiếu vào chỗ nó và hắn đang đứng mà thôi…
……………..
Hắn quay xuống dưới và cười thật tươi sau đó thì đưa ra một chiếc hộp. Một lần nữa mọi người lại hú lên để đốc thúc hắn.
-Tối hôm qua, anh chưa chuẩn bị nhẫn cầu hôn. Giờ thì có rồi… nhưng chắc là phải hỏi em lại lần nữa…
-…
-Em… đã… sẵn sàng… chưa?
-…………
-………………
_______________
Em sẽ ly hôn với sự cô đơn…
Em sẽ tái hôn nhé……….
Kết hôn với một ai đó……….
Và ai đó, là anh được không………
Vì…. Em… cảm thấy, mình yêu anh nhiều lắm…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...