Nó ngủ một giấc dài, nó không biết bất cứ điều gì đang xảy ra. Hắn thì lại đang rất tất bật, hắn dón cha mẹ hắn từ nước ngoài về vào giấc giữa trưa. Hắn dẫn cha mẹ hắn đến khu khách sạn mà mẹ nó đang làm việc và đơn nhiên mẹ nó vẫn chưa biết những gì đang xảy ra ở khu khách sạn dọc bờ biển lân cận.
Bọn con gái trong lớp nó nghỉ trưa và xúm lại bàn tán rôm rả. Tiểu Quân gom cả bọn lại tại khu bàn tròn.
-Thằng Zun hay nhỉ, nó tụ họp đủ cả lớp, tao nhận điện thoại thì cấp tốc dọn hành lí đi. Tao cứ tưởng hai đứa nó đã cưới nhau lâu rồi, nhưng không ngờ đến hôm nay mới thật sự có một lễ cưới. Cả thằng Kenty và con Mèo cưới nhau lúc nào cũng giấu nữa.
Thằng Phương bắt đầu cái tài tài lanh của mình, nói không ngừng nghỉ làm Mèo phải che miệng cười.
-Này, nói cho ông biết để ông phá lễ cưới của tụi này à, haha. Nhưng mà nếu ông đến thì sẽ thất vọng đấy, phải chạy hai cứ điểm mới xong thủ tục đấy.
-Gì vậy, thằng Kenty không chịu đọc lời tuyên thề à, haha.
-Phải cấp cứu…
Kenty chưa nói dứt câu.
-GÌ ? ĐỨA NÀO BỊ GÌ HẢ?
-Mày sao thích nhảy thế?
Kenty bắt đầu cái tài móc của cậu ấy.
-Nói đi, hihi.
-…
Kenty và Mèo thay phiên nhau kể về bữa hôm đó, cả bọn vừa nghe vừa cười lên ha hả vì không ngờ trên đời cũng có cái đám cưới “tội nghiệp” như vậy. Nhưng ai cũng cảm thấy cuộc đời vẫn đẹp, những người yêu nhau được ở bên nhau, hiện tại tụi nó đang cố gắng để có thể hoàn thành công việc trước đêm nay. Việc tạo nên một lễ cưới đẹp như thiên đường thì quả thật không dễ dàng với chỉ trong một ngày thế này.
…………….
Một buổi chiều đẹp, hoàng hôn xuống, Kenty và Mèo quên mất còn nhiều việc vẫn chưa hoàn thành xong. Nhưng cũng chỉ vì cái cặp vợ chồng này bị nghiện nặng hoàng hôn nên chẳng ai trách móc cả.
Gia Huy đeo kính cận vào để có thể viết những thứ gì đó cho công việc cậu ấy đang làm. Bọn con gái lại xì xào vì hồi còn học cấp 3, cậu ấy chẳng đeo kính bao giờ, nay trông đẹp trai hẳn ra, lại còn hay cười mỉm nữa.
-Gia Huy à …
Cái con nhỏ hồi trưa Gia Huy gặp được quay lại sau một lúc vắng bóng.
-Chào, bạn đi đâu nảy giờ thế?
-Mình về nhà để kiểm chứng, mình mới sang nhà bạn ấy về, quả thật là giống lắm đấy.
-Người mà mình nhắc tới đấy hả?
-Ừm, mình thấy cũng giống nhưng mà mình quên mất bức ảnh trên mạng mà bạn Up lên rồi.
-Ừm… hì… bây giờ mình phải đi mua một vài thứ, nếu được thì mình chở bạn về nhà, bạn chỉ người đó ình được chứ.
-Ừm, cũng được.
Chiếc xe hơi chạy ra khỏi khu đậu xe của bãi biển, Gia Huy vẫn cười, cậu ấy biết mọi thứ là vô vọng nhưng cậu ấy vẫn không dập tắt cái hy vọng của mình, đã bao lâu đâu, 3 4 năm gì rồi mà cậu ấy không nhớ nỗi thôi. Nếu lần này cũng không phải thì cũng không sao, cậu ấy cũng quen rồi.
Dừng xe trước cổng nhà đứa con gái đang đi cùng cậu ấy…
-Nhà cậu ấy ở đằng kia, nhưng mà mình ít thấy cậu ấy lắm, chỉ may lắm thì thấy cậu ấy ra khỏi nhà để đi mua gì đó, may mà mình có số điện thoại của nhà cậu ấy, mình hay sang nói chuyện với chị người làm bên đấy.
-Ùm, thế cậu gọi thử xem.
Đứa con gái mới mở điện thoại di động của mình và gọi cho cô người làm nhà bên ấy…
-Cô Nguyên ấy ạ, bạn ấy có nhà không ạ?
-Đi rồi ạ, vậy thôi ạ…. Người đó lại ra ngoài rồi, cô ấy nói với mình cô chủ của cô ấy thường hay ra ngoài bất thường, không nói với ai cũng không hay rủ bạn vè về nhà chơi. Lại cũng ít nói nữa.
-Như vậy thì chắc không phải rồi, người mình cần tìm thì vui vẻ và hoạt bát lắm.
Gia Huy cười, cậu ấy biết chắc đây cũng là một lần trong hàng ngàn lần trước đó. Cậu ấy ra xe và lại nói với cô gái ấy…
-Cậu có đến biển nữa không, mình chở bạn về……
-Gia Huy … à…
-Hữm?
Đứa con gái ựm ờ chỉ tay về phía căn nhà bên kia đường. Gia Huy thắc mắc và đẩy kính lên nhìn sang bên kia đường, cậu ấy nhìn thấy một cô gái đang cầm cái giỏ hoa, bộ váy xanh ngọc bích tung bay trong gió…
-Là bạn đó đó, cái bạn mà mình nói đó, có phải không?
-…
Gia Huy không nghe câu hỏi từ đứa con gái cùng cậu ấy đến đây. Cậu ấy mãi nhìn theo cái dáng người đó, quen thuộc lắm, nhưng khác một chút là Boo nay đã xinh đẹp hơn rất nhiều.
-Cậu ấy mới chuyển đến đây vài tháng, có phải cậu ấy không?
Gia Huy bắt đầu cười rạng rỡ, ánh mắt cậu ấy bắt đầu long lanh vi sự ươn ướt, cậu cái gập người xuống thật sâu:
-Cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều.
Cậu ấy cười đểu và chỉnh chu lại cà vạt của mình, tiến đến trước ngôi nhà mà Boo vừa bước vào.
……………………….
Trời tối dần, đêm nay sẽ là một đêm khác với những đêm bình thường khác… Cái khác ở đây là gì đố ai biết, nếu có biết cũng chỉ đến chừng mực nào đó mà thôi.
Thằng Phương đang giúp con nhỏ Lan chọn bài hát trong khu vực âm thanh. Số lượng người đến đông dần, lúc đầu chỉ là những người làm việc về sau thì lại càng có nhiều người đến, ăn mặc đẹp và họ đi thành từng cặp rất đẹp đôi.
Zun đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, hắn bắt đầu về phòng của mình và chuẩn bị để trở thành một chú rễ thật điển trai và lịch lãm.
Kenty và Mèo, cả hai đứa ấy đang loay hoay trên chiếc tàu ngoài biển. Mèo gọi vào cho thằng Phương vì cậu ấy mở nhạc nhức cả đầu.
-Này anh hai, chọn nhạc nhẹ nhàng chút xíu đi, âm lượng nhở lại…. Okê, good, bảo nhỏ Lan lấy bài hát trong usb mình vừa đưa lúc nảy, Kenty với Mèo mới chọn xong hồi hôm qua đấy, okê, chọn nhạc như thế ngoài đây đã nghe hãi hùng thì trong đó điếc mất…
Cả bọn cứ như đang là “staff” trong một buổi đại nhạc hội lớn, mà quả thật đây là buổi đại nhạc hội mà…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...