Ánh trăng sáng, không gian vắng, sóng biển kêu gào suốt ngày tháng dài, gió làm tóc nó tung bay, ánh đèn từ khu khách sạn làm in bóng một tên con trai và một đứa con gái xuống nền cát lúc đêm khuya.
Hắn hôn nó, bờ môi hắn cảm nhận được cái ngọt ngào từ niềm hạnh phúc, cảm nhận được những đắng cay đã qua và cả vị mặn của những nỗi nhớ đậm đà nhưng đã tra tấn hắn bao đêm dài khi hắn không ở bên cạnh nó.
Nó hạnh phúc, niềm vui lại rạo rực trong nó, hắn đang ở đây, với nó, một nghi thức khi hai người gặp lại nhau không phải là bắt tay, hay khoác vai, ôm nhau mà vỗ vai. Hắn khác, hắn mở câu chuyện đẹp này ra với một nụ hôn sau bao ngày xa cách, đêm cầu hôn, nó đồng ý, hắn vui và cả hai tận hưởng niềm hạnh phúc.
………………..
Đêm hôm đó lại là một đêm dài, nó gặp lại hắn, người nó mong mỏi được gặp lại nhất sau suốt một thời gian dài. Hắn đã nghĩ rằng khi trờ về, hắn sẽ chẳng để một giây phút nào đó trôi qua lãng phí, đúng là như vậy.
Hắn đến trại trẻ mồ côi và viện trợ mọi điều kiện tốt cho bọn trẻ. Bọn trẻ đồng ý sẽ mở đường để đón nó trên con đường nó đến với hắn đầu tiên. Ngày mưa làm không gian thêm đẹp, bọn trẻ che dù cho nó bước lên chiếc xe sang trọng.
Hắn tìm đến con sông gần biển và nhờ người có thể dựng lên một chiếc cầu tượng trưng, nhưng nó lại cứ nghĩ đó là một cây cầu thật. Hắn nhờ khu khách sạn bên kia mở sáng đèn để ánh sáng có thể chiếu xuống mặt nước của con sông, mọi thứ thật giống như cái ngày hắn yêu cầu nó phải trở thành bạn gái của hắn.
Hắn chọn khu bãi cỏ rộng lớn như nhà của hắn, chiếc xích đu được mang từ nhà hắn lên đến tận Nha Trang. Hắn muốn dựng nên một khung cảnh thật.
Hắn nhờ các hoạ sĩ nổi tiếng ở nước ngoài, những người hắn quen được mỗi khi cùng đi công tác với ba. Rồi thì hắn đã thành công trong việc tả lại những khung cảnh hắn muốn nó hồi tưởng. Từ màu sắc đến nét vẽ, nó nhận ra đó là lúc nào, thời gian nào, có ai và cảm giác yêu lúc đó như thế nào.
Hắn chuẩn bị một con tàu lớn chỉ để viết lên cái dòng chữ mà hắn từng viết vào nhật kí của nó. Hắn muốn nói với nó rằng, dòng chữ ấy đã khác khi thời gian trôi qua, hắn yêu nó nhiều hơn, hắn xác định được và không cần hai từ “có lẽ” để ngập ngừng nữa.
Nhìn lại một con đường dài của một tình yêu đẹp. Cả hai không phải yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nhờ cái sự đầu tiền không tốt đẹp ấy, định mệnh đưa hai con người không ưa gì nhau trở nên thế này. Thiên đàng đã hiện ra, hiện ra để hắn có thể cầu hôn nó thành công. Để hắn có thể chuẩn bị một lễ cưới thật long trọng, hắn không sợ mất nhiều công sức, hắn chỉ muốn nó ghi nhớ ngày này, ngày mà cả hai sắp thuộc về sau…
…………………
Đêm hôm ấy, cả hai không thể ngủ được vì đã lâu không gặp nhau, hắn nhớ nó đến nổi hắn không thể rời mắt khỏi nó dù là một giây. Hắn mãi nhìn nó đến nổi nó phát nổi cả da gà lên mà cốc vào trán hắn.
-Này, nhìn phải trả tiền đấy.
-Bao nhiêu?
-Nhiều lắm.
-Thế bán anh, đủ trả không?
-Ùm… chắc đủ.
-Thế anh bán anh cho em, em mua không?
-Ừa thì, để xem đã … haha…
Hắn phì cười vào ôm vai nó. Bờ biển đẹp, cả hai vẫn ngắm từng đợt sóng chạy lăn tăn vào bờ. Nó là người đầu tiên của và hắn của là người đầu tiên của nó theo phương diện tình cảm. Vì thế, cả hai trân trọng điều đó dù bao lần cả hai từng làm tổn thương nhau. Rồi thì sóng gió qua, ánh sáng hạnh phúc ngập tràn, lễ cưới trên thiên đàng đang chờ tụi nó, có điều rằng, thiên đàng ấy như thế nào… thì…
Nó vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn không hề nói về việc sẽ có một lễ cưới với nó.
Khi trời hừng hừng sáng, hắn nói là mệt nên muốn đi ngủ, vì thế hắn đưa nó đến một phòng gần biển sau đó tạm biệt nó. Nó cũng đã mệt nên cũng muốn đánh một giấc dài.
……………….
Lễ cưới trên thiên đàng……..
Nắng lên, không gian nơi đây không còn yên ắng nữa. Từng đoàn người đến rất đông, không phải để du lịch mà để chuẩn bị ột sự kiện long trọng nào đó.
Hắn đã chọn phòng cho nó, và cũng vì hắn chọn phòng nên nơi nó đang ngủ bù ột đêm dài vô cùng yên tĩnh và cách âm cực kĩ lưỡng. Thậm chí ánh nắng mặt trời cũng không làm căn phòng có một chút ánh sáng nào. Nó ngủ rất ngon, hắn biết điều đó vì mọi người đang làm việc rất chăm chỉ và ồn ào. Nơi đây cứ như là vào khoảng thời gian dân chài đánh cá về, bận rộn và đông đúc.
Lúc này thì ai cũng biết người “bày vẽ” ra những chuyện này là ai rồi. Hắn chạy lòng vòng để mọi thứ có thể được như ý muốn của hắn, hắn chạy tới chạy lui chỉ để chỉnh sửa những cái nhỏ nhặt nhất.
Trời đang nắng gắt, mọi người vẫn hăng say làm việc, khi công việc chưa hoàn tất thì cũng không ai hình dung ra sự việc chi đang xảy ra lúc này. Kenty và Mèo cũng đã đến Nha Trang để giúp hắn một tay, Gia Huy cũng thế, cả Tiểu Quân, thằng Phương, nhỏ Lan, cả lớp đến rất đông, thiếu Abbu và cả cái con nhỏ đầu đàn đã mất tích lâu nay.
Có lẽ điều thắc mắc nhất ở đây là tại sao hắn không hề lo lắng cho Zu. Sự thật là ngày Abbu rời Việt Nam để đi tìm Zu, cậu ấy có nói với Zun và mong hắn hãy đừng lo lắng, điều quan trọng nhất là hãy tổ chức một lễ cưới thật lãng mạn, đó là điều hắn cần làm lúc này nhất. Abbu hứa rằng cậu ấy sẽ báo tin tốt cho Zun nếu cậu ấy tìm được Zu.
……………….
Nay trông Gia Huy vô cùng lãng tử. Bọn con gái lớp cũ của nó cứ loay hoay đi qua đi lại cái nơi mà Gia Huy đang đứng. Cậu ấy đang chuẩn bị ở khu âm thanh, có lẽ là một buổi trình diễn nhạc hội lớn nếu như ai đó không biết sự tình trong việc này.
Gia Huy mãi loay hoay trên sân khấu rộng lớn mà không biết nhiều ánh mắt đang nhìn cậu ấy, trong số đó có cả những người từng đọc truyện của cậu ấy. Ở đây không chỉ đàn ông làm việc nhiều mà cả phụ nữ, con gái cũng rất đông, phần trang trí sân khấu rất chi tỉ mỉ và tạo ra một không gian cực đẹp ở biển lúc này. Hắn biết nó không thích những thứ cầu kì, nhưng với hắn những thứ cầu kì lần này sẽ khiến nó phải thét lên vì hạnh phúc.
Gia Huy làm đứt tay vì vướng phải cái gì đó, máu cậu ấy nhỏ giọt xuống nền sâu khấu…
-Ây da, có sao không đó?
-À, mình không sao, chỉ là tấm thảm bị dính máu rồi.
-Trời, cậu này, tay của cậu thì cậu không lo.
Nhỏ con gái đang xếp ghế ở dưới nói vọng lên.
-Hì, không sao mà.
-Mà, có phải cậu là Gia Huy không, nhìn cậu rất quen.
-Ờ, bạn cũng biết mình à?
-Vậy ra cậu là Gia Huy thật sao?
-Ừa, hì, Zun, thằng ấy là bạn mình.
-Thật sao. Zun, người yêu cậu ấy là người về nhì cuộc thi bơi lội quốc tế, là bạn của Abbu- ca sĩ thần tượng và còn là bạn của một tác giả nổi tiếng nữa. Ô thật là hay đó.
-Thế cậu biết Zu không?
-Zu.. người mà cậu nói trong truyện, người nhượng lại cái bộ truyện “Lễ cưới trên thiên đàng” đấy hả?
-Hì, ừ, nhỏ ấy là em ruột của Zun.
-Wow, thật không?
Gia Huy mãi huyên thuyên với một cô gái đang làm việc cho cái công trình “tổ chức lễ cưới”. Cậu ấy đã thay đổi hẳn hình tượng của mình, không còn ngang ngược và láu cá như trước nữa. Gia Huy cười nói rất vui vẻ vì đến tận đây cậu cũng gặp được người hâm mộ của cậu ấy.
-Cậu là người ở đây à?
-Ừa, mình là người ở đây. Mà hình như người cậu nhắc đến trong truyện, cả ảnh bìa chương mới ấy, tớ thấy rất quen.
-Hì, có lẽ… cậu lầm đấy…
-Sao lại nói thế?
-Vì cũng nhiều người tìm giúp mình, nhưng đều không phải, đa số là muốn gặp mình nên viện cớ đấy để có thể…
-À, ra vậy, ùm mà chắc mình cũng lầm rồi, hihi. Cậu làm việc tiếp đi nhé.
Con nhỏ ấy quay mặt đi nhưng chợt Gia Huy lại gọi…
-Này bạn à?
Con nhỏ quay lại nhìn Gia Huy với nụ cười thân thiện.
-Sao hả?
-Nếu như, cậu nhìn người đó giống như hình ảnh trong chương mới, hãy liên lạc với mình nhé.
-Hi, cô gái ấy quan trọng với cậu lắm sao. Mình thấy cậu rất kiên nhẫn để tìm kiếm cô ấy.
-… ừm.. nhưng chắc cô ấy không ở trong nước, nếu có thì mình cũng đã tìm được lâu rồi.
-Hì, ừm, nếu mình vô tình gặp lại cô gái ấy, mình sẽ liên lạc với cậu.
……………..
Có những sự chờ đợi trở nên vô vọng…
Nhưng có những trái tim đã thay đổi vì tình yêu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...