Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Chập cuối “ Lễ cưới trên thiên đàng”
Đã qua một tuần kể từ ngày bắt đầu học chính thức. Kenty và Boo mất tích trong im lặng, lớp nó như không còn nhiều tiếng nói nào nữa, không phải gì 2 cái đứa nghỉ học nói nhiều mà là ai cũng đang rất lo lắng. Gia đình của Boo dường như biết sự mất tích đó nên không tỏ mấy lo lắng của mình.
Gia Huy có đến tìm và mong biết chút gì đó nhưng cuối cùng thì cũng phải về mà chẳng biết được gì cả.
______________
-Tụi bây ơiiii !!
Tiếng thét lớn từ con nhỏ bàn đầu, trên tay với tờ báo còn nóng vì tin tức khiến tụi nó phải chợt lặng người mà ngỡ ngàng.
Mặt báo có hình của Kenty,…
Mèo chạy vội lại và giành lấy tờ báo trong vô thức, con bé quá đổi lo lắng cho Kenty sau mọi chuyện xảy ra.
[ Người tạm thời tiếp quản công ty thời trang nổi tiếng trong nước đã ra mắt. Sau cái chết của chủ tịch Lâm, con trai của ngài, Lâm Gia Kha đã lên và nắm giữ mọi quyền hành. Theo thông tin được biết cậu ấy vẫn chưa tốt nghiệp cấp 3, vì thế nên đây quả là một gánh nặng lớn ột cậu trai trẻ chưa tiếp xúc với những chuyện như thế này. Hiện tại công ty không có khó khăn và vẫn đang phát triển thương hiệu tốt. Mong rằng công ty Push sẽ vẫn giữ được tiến độ ấy…
…. ]
Cả lớp như làm loạn cả lên, rồi thì tin tức ấy cũng lan rộng. Hiệu trưởng có vẻ đang lo cho việc học tập của Kenty, cậu ấy vẫn chưa bắt đầu đi học lại. Cả việc nghỉ học ngang của Boo khiến nhà trường không biết phải làm sao giải quyết mọi chuyện. Trường Ngũ Vương mang danh gương mẫu và chưa có trường hợp nghỉ học quá lâu như thế này. Cũng từ đó, Gia Huy càng làm cho hiệu trưởng lo lắng nhiều hơn, cậu ấy là người thứ ba tiếp tục chiến dịch nghỉ học dài hạng.
……………….
-Mèo à, đừng có lo, chắc là nó làm được nên nó mới chấp nhận làm việc ấy.
-… ừm.. hít… nhưng mà, ai sẽ lo lắng cho cậu ấy?

-Đừng lo, thư kí sẽ lo mọi việc, nó biết mình nên làm gì mà.
-…
Mọi việc xảy ra không như ý muốn của tụi nó. Hiện tại, chỉ có nó và hắn là an nhàn để ôn tập, Mèo thì chẳng còn tâm trí đâu mà học.
…………………
2 tuần sau……….
Thông tin từ nhà trường, Boo đã rút học bạ và xuất ngoại. Một quyết định khiến cho ai trong lớp nó nghe thấy đều ngỡ ngàng. Người phải nói là gắn bó nhất với lớp chỉ có thể là Boo, từ đầu cho đến giờ, mọi chuyện trong lớp vẫn ổn, chúng nó đoàn kết và đạt rất nhiều thành tích, ấy vậy mà chuyện lại ra thế này.
Gia Huy, không ai có thể hiểu cho cậu ấy lúc này đâu, sau khi nghe tin ấy, cậu ấy không đến trường nữa, lý do nghỉ học của cậu ấy rất lãng. Cha cậu ấy thừa biết cậu ấy không phải bệnh mà là la cả rong chơi. Nguyên nhân sâu xa hơn thì hiệu trưởng cũng chẳng biết được.
_______________
Kenty đi học lại ...
-Kenty à ! – Kenty đi học lại rồi ! – Ôi mừng quá, cứ tưởng cậu nghỉ luôn cơ chứ ! – Làm tụi này lo muốn chết – Mọi chuyện vẫn ổn chứ ? – Bài vở của cậu cứ để bọn này chép giúp. – Mình không ngờ cha cậu lại là chủ tịch của Push, ngưỡng mộ thật. – Mai mốt phải giảm giá khi mình đặt hàng trực tiếp đấy nhé !...
Hàng chục cái miệng thay phiên nhau chơi liên hoàn cậu ấy. Kenty vẫn lẳng lặng vào chỗ ngồi với sự che giấu cái mệt trong người. Mắt cậu ấy đen đi vì chắc rằng cậu ấy ngủ chẳng được bao nhiêu. Người cậu ấy như đã ốm lại và trông xuống sắc hẳn.
Giờ ra về hôm nay, Kenty đưa Mèo về nhà cậu ấy.
Cậu ấy mở cửa một cách khó khăn vì tay run lẩy bẩy.
-Để em mở.
-…
Cả hai cùng vào nhà, đèn nến vẫn còn trên bàn thờ mẹ cậu ấy. Mèo bắt đầu lo lắng.
-Từ hôm đó đến giờ anh không về nhà ?
-Ừm.
-Anh ở lại công ty?
-Ừm.
-Có ăn ngủ đầy đủ không?
-Có.
-Thật không?
-…

Mèo ứa nước mắt và sóng mũi đỏ cả lên vì cái sự lo lắng của con bé đã đi đến tột độ. Kenty ôm vội lấy Mèo.
-Anh không sao cả. Anh xin lỗi phải để em lo. Anh có nhận được tin nhắn là em nhập viện. Sao lại điên khùng mà đứng chờ anh ngoài trời sương gió vậy chứ?
-Vậy mà anh cũng hỏi được hả?
-… Anh lo ình được.
-Nhưng em không an tâm.
Con nhỏ oà khóc vì hơi thở của Kenty không đủ khoẻ để con bé có thể yên tâm được.
Mèo rời khỏi vòng tay của Kenty và đẩy cậu ấy ngồi xuống ghế.
-Anh ngồi đây đi, em đi nấu gì đó.
-…
______________
30 phút sau…
Kenty đã ngủ trên bàn lúc nào không hay, Mèo đặt nhẹ bát cháo lên bàn, đi lại gần để nhìn kĩ đôi mắt cậu ấy hon. Quả thật là cậu ấy trông rất mệt mỏi, tình hình sức khoẻ không như những gì cậu ấy nói.
Kenty giật mình và tĩnh dậy nhìn đôi mắt của Mèo đã sưng cả lên vì nước mắt rơi quá nhiều. Càng ngày con bé càng tỏ rõ cái tình yêu đầy khao khát của mình, con bé không còn nghĩ đến bản thân mình nữa, chỉ lo cho cậu ấy mà thôi.
-Anh ăn cháo nè… … … cầm muỗng còn không nổi mà bảo là không sao…
Mèo đành phải đút cháo cho cậu ấy ăn, gương mặt phờ phạt ấy mà cứ bảo là không sao nữa thì chắc Mèo sẽ giết cậu ấy luôn không chừng.
-…
-Ngon không?
- * gật *.

Cậu ấy mệt đến nổi mà chẳng trả lời được ngoài việc chi biết ăn mà thôi. Mèo không hỏi thêm vì biết cậu ấy đang không khoẻ.
Đối với Mèo, đây không phải là một nghĩa vụ hay là một sự an ủi nào cả. Chỉ như thế thôi, chính con bé cảm thấy mình đang rất không ổn, nước mắt rơi không phải chỉ để giải toả tâm trạng, mà điều đó khiến con bé bớt đi một chút nào đó tình yêu của mình với cậu ấy. Con bé muốn ôm cậu ấy nhưng sợ rằng mình sẽ không thể ngưng khóc, không muốn cậu ấy cảm thấy mệt mỏi. Rồi thì sau khi ăn xong, Mèo như hiểu cậu ấy cần gì nhất lúc này. Ngủ. Cậu ấy đã không ngủ quá lâu rồi.
Cánh cửa khép lại, Kenty đã đi vào giấc ngủ nhanh chóng và Mèo trở về nhà để chuẩn bị bài vở cho cậu ấy trước khi cậu ấy sẵn sàng đi học lại.
_____________
Đó là một câu chuyện khác về tình cảm của bọn nó, nếu ai đã theo dõi một hành trình dài cái tình yêu thầm lặng ấy thì hãy tưởng tượng tiếp những ngày tháng sau này hơn là chờ đợi cả hai đứa ấy sẽ làm gì tiếp theo. Một trang nhật kí được đẩy sang, một trang mới giành chỗ để có thể lưu lại những câu chuyện trôi qua từng ngày tiếp theo.
Mọi chuyện của tụi nó dường như đã lặng xuống, mọi thứ trở nên tẻ nhạt sau cái sự khởi đầu của năm mới. Chỉ có nó và hắn vẫn vui vẻ bên nhau mà thôi, Kenty sau khi thi học kì 2 xong thì không đi học tiếp nữa, Mèo cũng không có nhiều cơ hội gặp cậu ấy. Còn về Gia Huy, đó là là một chuyện không nên kể, tệ hại và u tối, sự mù mịt nào đó như khiến thế giới này biết, Boo không đơn giản là một trong số những người trước đó.
……….
Cuộc đời có vẻ không ngắn, nhưng khoảnh khắc ta bên nhau lại không dài…
Đôi lúc muốn nắm chặt lấy bàn tay của em để em không phải chạy đi mà không hẹn ngày sẽ trở lại…
Rồi thì tình cảm nhạt phai theo thời gian chăng?
Một dấu chấm hỏi lớn dành cho cậu ấy…
Gia Huy? Liệu con nhỏ còn nhớ đến tên của cậu ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận