Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Lụp bụp !! Lụp Bụp !!
Bàn tay ấy vừa kịp ôm lấy nó, nhưng không kịp ngăn lấy dòng nước mắt của nó.
-Anh xin lỗi.
-… Em mới phải xin lỗi.
-Chuyện ấy không đáng, anh thật sự giống con nít phải không?
-Ừm… vì em cũng con nít như anh mà.
-… Lớn rồi, năm mới đến, em 18, và cả hai chúng ta đã thật sự lớn.
-…
-Nói cho anh nghe đi?
-Điều gì?
Hắn vẫn ôm nó khi bầu trời đang đầy ngợp với những tràn pháo hoa. Xung quanh, những hàng cây như đang tạo ra một bầu không khí lãng mạn và đầy niềm hạnh phúc.
-Em có… yêu anh không?

-… … … có lẽ…
Nó vừa nhắc lại hai từ mà hắn từng viết trong quyển nhật kí. Hắn nhớ lại và mỉm cười vì nó còn nhớ chuyện đó. Hắn gần như hiểu ra rằng cả hai không phải yêu nhau cách đây 1 tuần hay 2 tuần, mà điều đó đã hình thành quá lâu, chỉ có điều là hiện tại cả 2 mới nhận ra mà thôi.
-Em chưa chắc chắn sao?
-Có lẽ… em cũng không biết nữa, em không muốn nói trước điều gì.
-… ừm, vậy thì anh sẽ chờ cho đến khi em khẳng định với anh điều đó.
-Năm mới rồi.
-Ừa, chúng ta bên cạnh nhau.
Cả hai cùng hướng về phía pháo hoa đang được bắn một cách nồng nhiệt nhất từ trước đến nay. Có lẽ trong mắt tụi nó lúc này, pháo hoa đẹp hơn và đầy sắc màu hơn những lần khác. Hắn ôm nó từ phía sau, cảm nhận được nhịp tim, cảm nhận được suy nghĩ của nhau lúc này. Dù nó chưa chắc chắn với hắn nhưng hắn vẫn mang trong mình một niềm vui lớn, nó luôn ngược với sự thật mà. Nó không chắc chắn, có nghĩa là nó đã hoàn toàn chắc chắn việc nó yêu hắn rồi, phải làm sao đây, hắn dường như không thể thiếu nó, dù là một phút giây nào đó.
…………….
Pháo hoa ngợp trời, trong căn nhà nhỏ, Kenty và Mèo đang thắp nhan ẹ cậu ấy. Làn khói bay ang theo những nỗi niềm muốn nhắn gửi. Hình của mẹ Kenty được đặt lên bàn, 1 năm cậu ấy chỉ đem hình của mẹ ra một lần vào ngày này mà thôi. Con bé bây giờ mới hiểu ra vì sao cậu ấy không thể không quan tâm mình, quả thật con bé giống mẹ cậu ấy y như đúc, có khác là khác độ tuổi mà thôi.
Hai đứa như có vẻ hiểu nhau hơn mặc dù cả hai đều chưa nói gì về tình cảm của mình. Đâu phải khi nói ra người ta có thể hiểu được cơ chứ, đối với những con người im lặng, sự im lặng vẫn luôn giải quyết được vấn đề.
Đã qua năm mới, Mèo không về kịp để đón Tết cùng mẹ. Kenty cũng có phần lo lắng vì đã không làm đúng theo lời của mẹ Mèo đã dặn. Sau khi cúng xong, Kenty, cậu ấy đưa con bé về để con bé không phải bị mắng vì đến tận nửa khuya mà vẫn chưa chịu về nhà.
______________
-Này Huy, chẳng phải đã qua năm mới rồi sao?
-Ừ, qua được 5 phút rồi, kì vậy ta.
-… Sao kì vậy…
-… ÔI TRỜI, chúng ta đang ở miền quê, làm gì có pháo hoa mà đợi.
Boo không nhịn được cười mà xém tí đã té xuống xe, Gia Huy nắm tay con nhỏ lại để không vì xúc động mà rớt xuống.
-Tết ở vùng quê yên tĩnh thật.

-Sao lại đòi về đây vậy?
-Nếu anh không chịu được thì về, ngày mai khỏi phải sang nhà tôi nữa.
-Biết rồi, không than van nữa là được chứ gì.
-Mà tôi hỏi thật nhé, anh phải trả lời thật đó.
-Ừa.
-Anh thích đùa giỡn với con gái thế này lắm à?
-Cô chưa hiểu được tôi. Dù là có quen nhiều người nhưng nếu đã quen ai đó, tôi không bao giờ đùa giỡn cho đến khi hết tình cảm.
-Tình cảm của anh ngắn ngủi như thế cũng bị cho là đùa giỡn rồi.
-Đó là do cô nghĩ thôi, từ nhỏ, tôi thường chơi chung với con gái nhiều hơn cả con trai. Tôi hiểu con gái cần gì ở mình, từ đó tôi cho những gì họ muốn.
-Anh cho Linh những gì cô ấy muốn chứ?
-Ừm, tất cả, mọi yêu cầu nếu khi đó tôi còn thích cô ấy.
-Xin lỗi, nhưng tôi từng thấy hai người hôn nhau, phải nói là nhiều lần lắm.
Cuộc trò chuyện kéo dài, Boo như bị cuốn vào những gì mà Gia Huy kể. Đôi lúc Boo tự cho rằng mình nên cứng lòng hơn với cậu ấy, nhưng rồi thì cách nói chuyện ấy không cho thấy cậu ấy là một người xấu.
-Tình yêu mà, con cái nhà giàu thường thoáng lắm.

-Vậy chắc tôi nhà nghèo rồi, haha.
-Hi, hỏi ngược lại nhé, được không?
-Ừm.
-Hiện tại, cảm giác của cô về tôi thế nào?
-Chẳng phải nói là hiểu con gái lắm sao?
-Trả lời đi chứ.
-Hận, tôi hận anh lắm.
-… tại sao vẫn chấp nhận đi cùng tôi trong 1 tuần?
-Chẳng phải anh nói là tôi muốn gì cũng được sao, ngu gì lại từ chối.
Gia Huy im lặng và mỉm cười. Con nhỏ thấy vậy nhưng suy nghĩ thật đơn giản, với tên ấy việc hẹn hò thế này không phải chỉ để cho con nhỏ giải trí không đâu. Nhưng rồi thì chính con nhỏ đẩy Gia Huy vào cái thế ấy, Gia Huy chỉ được nghe và thực hiện vì đối với con nhỏ, đây là một cuộc hẹn hò không mong muốn trong cuộc đời mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận