Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Nó lại sà vào lòng mẹ để có thể cảm nhận cái mùi cơ thể bấy lâu nó đã lạc mất đi. Nó đã tự ình là một đứa mồ côi, rồi thì bây giờ nó sẽ chẳng nhắc lại từ đó một lần nào nữa đâu. Nó lại khóc, việc khóc với nó bây giờ như không còn lạ lẫm nữa, nhưng chỉ có khi thế này, nó mới không tiếc nước mắt của mình.
-Thế, ai đã bảo con vào đây? Có phải cái cậu con trai…
-Người mẹ nói là Zun đấy ạ.
-Là cậu ta sao, vậy sao cậu ấy bảo chỉ là bạn với con.
-Thế ạ, chắc là không muốn thất hứa.
-Thế là sao?
-Con không muốn ai biết vì con sợ mọi chuyện lại rắc rối.
-Mẹ thấy, cậu ấy có vẻ lo cho con.
-Không đâu ạ, sẵn tiện thấy thì giúp thôi, không tốt như mẹ nghĩ đâu.
-Sao con lại nói vậy?
-Chắc con quên kể ẹ những tội ác mà hắn gây ra cho con.
Mẹ nó lại cười khi nước mắt vẫn còn vương trên mi. Chỉ một năm hơn mà nó đã lớn hơn, biết suy nghĩ hơn và cả biết yêu là như thế nào rồi. Mẹ nó cũng không ngờ rằng đứa nghịch ngợm như nó lại có một thằng con trai như vậy yêu. Có lẽ con mắt của bọn con trai ở nước ngoài thích sự ồn ào hơn, cũng một phần có lẽ do nó chưa thích đã cướp đi cái gọi là tạo xúc cảm cho con người… cái chạm môi không mong đợi từ cả hai.
Rồi thì mẹ nó phải làm việc cho buổi trưa, nó phải trở về trước khi bị thầy khiển trách là không biết lo cho lớp.

Những bước chân chầm chậm hướng ra biển, nó dừng lại và trông ra xa hơn… những suy nghĩ mông lung và lòng nó cảm thấy như tràn ngập yêu thương, những được sóng trong nó như đang nổi dậy để khởi nghĩa, nó tìm được mẹ…
“ Một lần nữa, anh làm cho em cảm thấy ấm áp hơn…
… … có phải do họ ganh tị với mình nên mới như thế hay không?... Người như mình thì không được yêu hay sao? … Thật là vô lý, dù thế nào, mình cũng phải làm gì đó, mình nợ anh ấy quá nhiều… Zun à, tự dưng lại cảm thấy thật có lỗi với anh…”…
Nó quay mặt lại hướng khách sạn và chạy về hướng phòng của hắn. Bọn lớp nó vẫn đang vui vẻ tắm biển, rồi thì mọi người bắt gặp nó đang chạy về hướng khách sạn…
Cóc !! Cóc !!

Không có tiếng trả lời, nó lại gõ…
Cóc !! Cóc !!

Tách !!
Cửa mở …
Nó bước lại vào ôm lấy hắn, cánh tay nó xiết chặt và gương mặt nó áp vào ngực của hắn. Gương mặt hắn vẫn lờ đờ, hắn đang rất rất buồn ngủ mà nó thì lại có những hành động lạ.
-Mẹ bảo là em hãy lấy anh làm chồng phải không? _ Hắn cười mỉm vì thích thú.
-…
-Mọi người đang nhìn kìa, em buông ra còn kịp đó._ Hắn không ôm nó mà cứ đứng như tượng để trắc nghiệm nó.
-…
-Đã yêu anh nhiều lắm rồi phải không?
-Ừm.
-Sao chứ, em nói gì cơ? _ Hắn chợt ngạc nhiên khi nghe nó trả lời gọn lỏn mà không suy nghĩ gì cả.
-Xin lỗi.
-Sao thế Quậy?._ Hắn lại hỏi khi nó đang gần như muốn trào nước mắt.
-Xin lỗi vì không làm gì được cho anh, chỉ làm cho anh khó xử mà thôi.
-Có phải em là Quậy không đấy, anh không quen em triết lý như thế đâu.

-Này, em đang nói thật đấy.
Hắn cười và vòng tay ôm qua ngang vai nó.
-Vậy là em chấp nhận rồi nhé, không được giữ khoảng cách với anh nữa đâu đấy.
Nó mỉm cười và vẫn không buông hắn ra.
Cả lớp nó đang mở cuộc luyện thanh cấp tốc ở biển, một số thì nhanh chóng chạy lên bờ với lấy chiếc máy chụp hình và bắt đầu bấm liên tục. Số khác thì kêu gọi bọn đang bơi ngoài xa nên bơi vào bờ để xem cái cảnh rồ-men-tít nhất ở biển từ trước tới giờ. Cửa phòng vẫn mở và cả hai đứa nó cứ đứng đó mà ôm nhau, ôm nhau như chính hắn từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ nó chịu ôm hắn công khai như thế này trừ cái trò chơi tối hôm qua mà thôi.
Bọn 12A5 cũng bắt đầu loạn cả lên vì cảnh tượng ấy, nhất là con Gấu. Ngày trước chỉ là công khai chuyện quen nhau thì nhỏ ấy đã không khỏi tức giận, huống gì lúc này, cảnh tượng này như đang giáng một đòn vào não bộ của con nhỏ.
-Tao chẳng hiểu nổi vì sao cái thằng Zun ấy có thể thích con nhỏ điên khùng đó.
-Thôi đi Gấu à, đừng có làm mọi chuyện rối như lần trước nữa.
-Rối là rối thế nào, tao không thích con nhỏ đó và tao lại càng không thích nó được một ai đó để ý, đằng này lại là gương mặt đại diện cho đội văn nghệ lại còn đại diện cho đội bơi lội nam. Không chấp nhận được !
-Thế mày định làm gì, lại như lần nữa trước nữa à?
-Tao …
-Đủ rồi, mày không phải là người sắp đặt tình cảm của con người. Mày không phải là thần Cupid hay là người nối tơ hồng. Tao không muốn thấy cả lớp bị mày ép vào cái cuộc chiến ganh tị ích kỉ này.
Con Gấu như cứng họng vì câu nói của nhỏ bạn cùng lớp. Cũng chính vì chuyện ganh tị đố kị đó mà hai lớp không thể như bình thường được.
Con Gấu bực tức và bỏ lên bờ với vẻ mặt giận dữ nhất trước giờ. Bọn con gái lớp bên ấy cũng cảm thấy bực bội, một phần vì ganh tị và một phần là không muốn thấy sắc mặt không hài lòng của Gấu.
-Tụi bây thôi đi, tao thấy như vậy là đủ rồi đó. Chuyện tình cảm của người ta, tụi bây không phải dùng ánh mắt ganh tị ấy mà có thể bắt người ta thôi yêu nhau đi được đâu.
Đứng dậy và bỏ về phòng, con nhỏ bên lớp ấy có lẽ đã không còn muốn chịu cái cách sống dưới cơ một ai, thậm chí là không muốn mọi người cứ mãi lệ thuộc vào suy nghĩ của con nhỏ lớp trưởng lớp ấy. Từng người một bắt đầu rời biển, nối gót theo con nhỏ vừa phát biểu một cách hùng hồn cái quan điểm của mình. Và sự thật khiến không một đứa nào trong số đó muốn lên tiếng bênh vực chủ nghĩa của con Gấu.

……………………
_________
Mọi chuyện có phải đã được giải quyết…
Sóng dậy ?...
Mọi con sóng như đang chứa một nỗi niềm trắc ẩn…
Khi có thể vùng lên tạo bọt sóng…
Mọi mâu thuẫn và khuất mắt ắt sẽ được giải quyết…
Tình yêu…
Không phải lúc nào cũng là một liều thuốc chất lượng …
Nó chỉ chất lượng khi người uống thật sự được sắp đặt là của nhau…
… mà thôi …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận