"Cho nên từ ngày kia cho tới hết tuần anh sẽ không vào công ty à?"
Đến Hoa Đóa Lỵ Nhi– một tiệm cà phê mang phong cách nông thôn, hai người gọi món ăn và đồ uống có chút khác nhau, trong khi dùng cơm, đáp ứng yêu cầu của Sở Tiểu Thiến, Chu Luật Nhân nói khái quát lại một lần nữa chuyện ông chủ vừa mới tới tìm anh nói chuyện.
"Ừ."
"Đáng ghét, đồ quỷ sứ. Hoạt động chiêu binh mãi mã của ông chủ thật sự là chậm quá đấy." Cô khẽ mím môi, sau khi ăn cơm xong thì đẩy bộ đồ ăn sang bên cạnh, toàn bộ cảm xúc không vừa lòng đều viết rõ ở trên mặt.
Bình thường thời gian đi làm đều là ai bận việc nấy, có thể gặp mặt thì thời gian cũng không lâu, lần này lại tới một tuần không thể gặp mặt, vậy cô phải kéo dài lời tỏ tình trước thời hạn kia thêm một tuần nữa sao?
Đối với phản ứng trực tiếp không giả bộ của cô, mặc dù Chu Luật Nhân đã sớm tập thành thói quen, nhưng mỗi lần nhìn thấy, vẫn không nhịn được bị chọc cười.
"Người làm có điều kiện hạn chế, không phải vừa gọi thì liền có."
Người làm trong miệng anh chính là chỉ người làm công việc bảo hành, thường gọi là vệ sĩ.
"Em biết rồi. . . . . ."
"Nói đi, không phải là em nói phải báo cáo kết quả làm việc sao."
"Đúng vậy, đúng vậy." Nói tới đây, hai mắt của cô lập tức sáng lên, cười giảo hoạt giống như mèo, khóe miệng cong cong nhanh chóng nhếch lên hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ, "Hì hì –" cười giảo hoạt hai tiếng trước, sau đó mới công bố đáp án, "Cao ốc Hoàn Vũ, bác trai ở chỗ quản lý giúp em làm trung gian giới thiệu, một mạch nắm chắc được ba công ty ở bên trong đó."
"Liều mạng như vậy sao?" Đuôi lông mày nhướng cao biểu lộ sự tán thưởng của anh.
"Bởi vì trong Kiệt Xuất cũng có phần của anh, chỉ cần giúp Kiệt Xuất kiếm tiền, thì cũng đồng nghĩa với việc giúp anh kiếm tiền", cô nói giống như đó là chuyện đương nhiên.
Tiểu Thiến là một trong số ít người biết được anh có ba phần cổ phiếu trong công ty Kiệt Xuất.
Ban đầu lúc ông chủ Kiệt Xuất mở rộng nghiệp vụ và kiên quyết thể chế thiết bị, do tài chính không đủ, lúc đó anh vẫn còn đang học đại học đã quyết định lấy tiền để dành của mình ra đồng thời mượn một ít tiền của ba mẹ, giúp ông chủ chống đỡ qua thời kỳ thiếu chút nữa là phải lấy cổ phiếu đổi ra tiền, về sau Kiệt Uy được thành lập, sau đó Kiệt Xuất cũng bắt đầu ổn định lại, ông chủ đã hoàn trả lại toàn bộ số tiền lúc trước, còn cảm động không quên ơn gửi tặng cổ phiếu và trái cây làm quà.
Cho nên bây giờ anh không chỉ nắm giữ ba phần cổ phiếu của Kiệt Xuất và một phần cổ phiếu của Kiệt Uy, mà còn có thực quyền được tham dự vào các quyết định sách lược của công ty, chỉ là anh lấy lý do không phải là người kinh doanh chuyên nghiệp, thoái thác yêu cầu tới tham dự các hội nghị lớn nhỏ của ông chủ, chỉ có những việc hành chính quản trị quan trọng liên quan tới Kiệt Xuất, ông chủ mới có thể tới tìm anh thảo luận trước những quyết định sách lược trong hội nghị sắp tới.
Còn lại đa số các đồng nghiệp khác trong công ty, cũng chỉ biết anh là nguyên lão của công ty, chức vị là chủ quản mà thôi.
"Chỉ cần nghĩ tới việc mỗi lần giúp công ty thu được một khoản case – thì cũng đồng nghĩa với việc giúp anh kiếm được thêm nhiều tiền thưởng cuối năm, là em đã rất có động lực để cố gắng rồi."
Nhìn khuôn mặt tươi cười kia dùng giọng điệu đương nhiên nói hết một câu như vậy, ngũ quan tuấn lãng của Chu Luật Nhân hơi sững sờ.
Aizzz, cái cô nhóc này lại dùng cái miệng ngọt như đường từng chinh chiến qua vô số khách hàng áp dụng với anh. Một loại cảm giác hạnh phúc cực kỳ chân thật trào lên trong lòng anh, khiến cho nụ cười của anh bởi vì câu nói của cô mà trở nên ấm áp hơn. "Cô nhóc, nói lời ngon tiếng ngọt với anh Luật Nhân sẽ không có phần thưởng đâu nha." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nụ cười của anh lại lộ vẻ vui mừng.
"Em biết mà." Cô khẽ nhăn mũi, "Từ trước đến giờ, mấy hạng mục phúc lợi và hiệp ước kia không phải đều là do chính em tự mình cố gắng giành được sao?"
Đối với lời nói của cô, anh vẫn giữ nguyên nụ cười yếu ớt.
"Anh Luật Nhân, không tới hai tuần nữa là em tròn hai mươi sáu tuổi rồi." Uống một hớp trà lài, cô vui vẻ nhìn về phía anh tuyên bố.
Ha ha, đợi một năm, chính là đợi tới ngày này, ngày có thể quang minh chính đại đòi anh "quà tặng".
Hai mươi sáu tuổi rồi sao? Thời gian trôi qua thật nhanh, "Muốn quà gì?" Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đòi quà của cô, anh liền hỏi.
"Lên giường."
". . . . . . Đổi cái khác."
"Vậy. . . . . . cùng nhau ngủ."
". . . . . ." Không phải cả hai đều giống nhau sao? Nhắm mắt lại hít sâu một cái, anh bình tĩnh mở miệng, "Đổi lại."
"A –" lại bị bác bỏ. Cô nghiêng đầu, nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ, "Vậy. . . . . . để cho em tới phòng anh chơi một ngày đi." Không sai không sai, cô đã sớm muốn tới chỗ anh ở xem một chút rồi.
"Không được."
"Tại sao?" Khuôn mặt của cô nhăn lại giống như trái khổ qua, "Tại sao lại không cho em tới nhà anh? Em chỉ mới được qua phòng anh một lần duy nhất hồi học quốc trung. Hơn nữa còn là ở quê nhà vùng phía nam, sau khi đến Đài Bắc, ngay cả địa chỉ anh trọ là ở đâu anh cũng không nói cho em biết, thật sự là quá kỳ lạ?" Hại cô lúc nào cũng nghĩ rằng anh đang kim ốc tàng kiều *, cho nên mới không cho phép cô đến gần.
* Kim ốc tàng kiều dùng để chỉ ngồi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
"Phòng của đàn ông độc thân, cô gái trẻ đừng nên tùy tiện bước vào."
"Vậy chúng ta lập tức kết giao đi, như vậy thì anh không phải là đàn ông độc thân nữa rồi." Sở Tiểu Thiến cười híp mắt, bày ra nụ cười có lực sát thương mạnh nhất đặc biệt áp dụng với anh đã nhiều năm.
Đáng tiếc người ta không chịu thua bộ dáng đẩy mạnh tiêu thụ của cô – chỉ giương lên một nụ cười yếu ớt, nhìn cô chằm chằm, không nói.
Nhận được kiến nghị của "ra đa Chu Luật Nhân" trong đầu ban tặng, khuôn mặt tươi cười chiếu vào trong mắt Sở Tiểu Thiến, má trái chậm rãi hiện lên "Đừng quậy" , má phải chạy ra "Nghe lời", tổng cộng bốn chữ lớn.
A..., thật mong muốn ra đa có thể trở nên không nhạy vào lúc này, nếu không cứ tích tụ lâu dài như vậy sẽ trở thành nô tính mất thôi, khiến cho cô rất khó lòng không nghe theo mệnh lệnh của anh mà hành động. . . . . .
"Được rồi được rồi, quà tặng thì quà tặng, thứ anh muốn cho em lại không cần, thứ em muốn thì anh lại không cho. . . . . ." Cô cực kỳ buồn bã nói lảm nhảm, "Vậy thì cùng em ăn bánh sinh nhật được chưa."
Cô đem toàn bộ bất mãn trong lòng nói thành chuyện đúng lý hợp tình, khiến cho Chu Luật Nhân không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ có người lấy việc lên giường với một người đàn ông xem thành quà tặng, vẫn còn được xem là rất bình thường sao?
"Anh sẽ giúp em đặt bánh."
Nhìn khuôn mắt tuấn tú góc cạnh, khi không cười thì nhìn rất nghiêm túc, khi cười rộ lên thì lại mang theo vài phần quyến rũ khêu gợi, tâm trạng buồn bã của Sở Tiểu Thiến lập tức bị đánh bay mất, giống như lập tức được sạc đầy điện, nhanh chóng hồi phục lại năng lượng.
"A, a, anh Luật Nhân." Lúm đồng tiền nhỏ lại xuất hiện, cô vươn hai bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn ra, quơ quơ ở trước mặt anh.
"Hả?" Anh khẽ nhíu mày, không hiểu động tác này có ý tứ gì.
"Cho em mượn tay anh một chút đi."
Anh làm theo lời cô vươn tay trái ra, tiếp đó lập tức bị bàn tay nhỏ bé mềm mại bao phủ, phần đuôi lông mày mới vừa rồi còn nhíu chặt bất động thanh sắc giờ lại hơi nhếch lên.
"Đến đây đi, em muốn nói trước lời tỏ tình vào tuần sau", không có chú ý tới động tác nhướng mày của đối phương, Sở Tiểu Thiến giả bộ tự nhiên kéo bàn tay to lớn kia tới trước mặt mình.
Chu Luật Nhân buồn cười nhìn cô ngoài mặt thì giống như không có chuyện gì xảy ra, kì thật nãy giờ vẫn liên tục làm động tác vuốt ve tay anh, thật không biết mình nên lập tức rút tay về dạy dỗ cô, hay là mặc cho cô tiếp tục "sa đọa" .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...