"Tô Băng Linh, con còn không mau tỉnh dậy, hôm nay là ngày đầu tiên đi học ở trường cấp 3 đấy!"
Mộc Lam, mẹ của Tô Băng Linh từ dưới lầu hét toáng lên gọi cô dậy.
Trước mặt bà có một câu con trai, thân hình rất đẹp, chiều cao vừa đủ tầm mét 75, gương mặt điềm đạm, lại có chút dễ thương.
"Cái con bé này, không biết nói như nào luôn đấy."
"Haha, để con lên gọi Băng Linh cho ạ."
"Vậy phiền con rồi, cô đang chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa, lên kêu nó dậy rồi xuống ăn nha con."
Vương Hạ Vũ vâng vâng dạ dạ, quay người sải bước lên cầu thang, đi thẳng một mạch về phía phòng Tô Băng Linh.
Anh đưa tay gõ cửa vài cái nhưng không có tín hiệu trả lời.
"Tớ vào đấy nhé!"
Cánh cửa phòng sau đó được anh mở ra, căn phòng chưa được kéo rèm ra không có chút ánh sáng nào nên có hơi tối, anh sải chân đến rèm cửa, kéo một phát ánh sáng tinh mơ của buổi sáng chiếu thẳng vào.
Tô Băng Linh chói mắt mà ưm a vài tiếng, sau đó quay mặt đi hướng khác mà tiếp tục ngủ.
Vương Hạ Vũ bất lực, đứng nhìn cô không nhịn được mà thở dài.
Đi đến bên giường, vươn tay ra lắc nhẹ người cô để kêu cô dậy.
"Cậu có chịu dậy không?"
Không thấy tiếng đáp lại, anh lại nói thêm:
"Vậy thì tí cậu đi sau đi nhé, tớ đi trước đây.
Lúc cậu lên mà có bị phạt hay gì đó thì cũng đừng có gọi cho tớ cầu cứu."
Vừa nói xong, Vương Hạ Vũ đã thu cánh tay phải của mình lại, chuẩn bị xoay người đi thì cánh tay đang thu lại phân nửa kia đột nhiên bị bắt lại.
"… Cậu từ từ một chút coi bộ bị làm sao hả?"
Vương Hạ Vũ không nói gì nhìn Tô Băng Linh, cô mở mắt ra nhìn anh, cả hai chạm mắt nhau, cô liền bĩu môi một cái rồi hé miệng nói tiếp:
"Kéo tớ dậy với."
Anh không nói gì chỉ im lặng thực hiện theo lời cô nói.
Băng Linh sau khi ngồi dậy đã nhanh chóng bước xuống khỏi giường và vào phòng vệ sinh cá nhân chuẩn bị cho ngày đi học đầu tiên ở năm lớp 10.
Sau năm phút, cánh cửa phòng vệ sinh đã được mở ra, Băng Linh với bộ đồ đồng phục của trường mới bước chân đi về phía Hạ Vũ đang ngồi trên giường đợi mình.
Hạ Vũ trong phút chốc có chút thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cô nhưng rất nhanh đã di chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Băng Linh lại bàn sắp xếp sách vở cho ngày hôm nay vào cặp, chuẩn bị xong xuôi cô đeo cặp lên một bên vai sau đó nhìn anh.
"Đi thôi, tớ xong rồi."
"Mẹ cậu chuẩn bị bữa sáng ở dưới, xuống ăn rồi đi."
Tô Băng Linh ngoan ngoãn gật gật cái đầu, đi thẳng về phía cửa, bỏ lại Vương Hạ Vũ đang theo sát phía sau.
Bước xuống cầu thang có phát ra tiếng, Mộc Lam liền biết đó là con gái của mình thì trách móc.
"Linh Linh, con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải để Vũ Vũ gọi con dậy giống 9 năm vừa rồi vậy hả?"
"Con cũng đâu có bắt cậu ấy phải gọi đâu ạ… Là cậu ấy tự gọi mà."
Cô vừa nói vừa bĩu môi, giọng còn cố tình thêm chút ủy khuất.
Mộc Lam liền chịu thua con gái của mình, bà không nói gì thêm về việc này nữa.
Vương Hạ Vũ và Tô Băng Linh ngồi xuống ghế, dùng bữa sáng mà Mộc Lam đã tốn sức chuẩn bị, khi ăn họ có trò chuyện về vài chuyện.
Ăn xong, cả hai đứng dậy dọn chén bát rồi chào Mộc Lam đi học.
Mẹ của Băng Linh định rửa luôn phần chén bát này nhưng người giúp việc lại chạy ra ngăn cản, không để bà rửa.
Hạ Vũ và Băng Linh trên đường đi bộ tới trường đã ngắm được một ít cảnh quan và không ngừng khen ngợi.
Vì đường tới trường cũng chẳng xa lắm nên khi được mọi người kêu sẽ có xe đưa đón, cả hai đã nhất quyết từ chối.
Ngồi trong xe rất ngột ngạt, chi bằng vừa đi bộ vừa ngắm cảnh như thế này lại được hơn rất nhiều.
Dọc đường đi, Băng Linh cứ liên tục chỉnh lại quai cặp đang đeo lên một bên vai của mình, Hạ Vũ đã quan sát từ nãy đến giờ.
"Nặng à?"
"Có một chút…"
Vương Hạ Vũ đưa tay ra, nắm phần đỉnh đầu của cặp nhấc lên, khiến cho trọng lượng cũng giảm đi rất nhiều, Tô Băng Linh không còn cảm thấy nặng nữa mà di chuyển rất thoải mái.
Cô không nhịn được mà suy nghĩ trong đầu:
'Có một người thanh mai trúc mã như thế này cũng không tồi lắm nhỉ?'
Miệng không tự chủ được mà cong lên, nụ cười tươi tắn cho một buổi sáng mát lành.
Rất nhanh sau đó đã đến trường, cả hai bước vào cổng vẫn là cái tư thế xách cặp kia, các đường nét trên gương mặt họ nét nào ra nét đấy nên thu hút được không ít ánh nhìn từ mọi người xung quanh.
Đôi thanh mai trúc mã này vẫn không hề để ý mà thản nhiên bước đi, có vẻ họ đã quá quen với việc bị nhìn như thế này từ những năm trước đó.
Cho đến khi lên đến trước cửa lớp, Hạ Vũ mới bỏ tay ra khỏi chiếc cặp của Băng Linh.
Mở cửa bước vào, tất cả các học sinh trong lớp nghe có tiếng động thì cũng theo bản năng mà nhìn lên.
Mọi người bị cả hai làm cho mê đắm, trong lòng một vài học sinh có suy nghĩ sao lại có người đẹp đến như thế, lại có những người ganh tị mà nhìn chằm chằm.
Thấy bàn cuối còn chỗ trống nên Băng Linh một đường thẳng mà đi đến, Hạ Vũ theo sát ở sau.
Anh biết cô có sở thích ngồi ở bàn cuối, luôn chiều theo mà ngồi bên cạnh cô.
Băng Linh kéo ghế ra ngồi vào, cô ngồi ở vị trí sát cửa sổ thuận tiện cho việc ngắm cảnh đi, Hạ Vũ kéo ghế ngồi gần bên cô.
"Cậu vẫn thích ngồi ở vị trí này nhỉ? Tận 9 năm rồi đây, không chán à?"
"Không, ngồi đây rất thoải mái mà."
Hai người không nói gì thêm nữa, không biết trôi qua bao lâu, tiếng chuông vào lớp đã reo lên.
Các giáo viên từ phòng hội đồng đã không nhanh không chậm đi về hướng lớp của mình sẽ chủ nhiệm trong năm này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...