Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Trong bóng đêm, Hoắc Nhiễm lặng lẽ mở mắt. Cô có hơi bồn chồn, bởi vì hôm nay Khương Nghiêu Xuyên không nói gì, anh đồng ý cho cô ngủ ở đây.
Thật ra nếu anh không đồng ý thì Hoắc Nhiễm cũng không dám làm gì, lần trước cô Đào đi vào, suýt nữa khiến cái mạng nhỏ của cô mất tiêu.
Vừa rồi cô còn định không ngủ, nghĩ xem nên mở lời trò chuyện thế nào, nhưng bây giờ, cô nguyện ý yên lặng, dù chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và trái tim đang đập thình thịch…
Chỉ cần được ở bên anh, cô mới cảm giác mình đang sống.
Lý do Hoắc Nhiễm sống, chính là vì Khương Nghiêu Xuyên.
Cô nhìn Khương Nghiêu Xuyên ở bên cạnh, trong bóng đêm, tầm mắt nhìn chăm chú thân hình anh, khóe môi không khỏi nhếch lên, trái tim đập thình thịch.
Hoắc Nhiễm vươn tay sờ soạng một chút, ngón tay ngoắc lấy ngón út của Khương Nghiêu Xuyên, nhưng chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy, không dám lay động.
Hoắc Nhiễm an tâm, lúc này mới nhắm mắt đi ngủ.
Một lúc sau, Khương Nghiêu Xuyên mở mắt. Anh cảm giác ngón tay mình đụng phải thứ gì đó mềm mại, tuy rằng không lôi kéo, nhưng Khương Nghiêu Xuyên vừa cử động, cô liền hơi giãy dụa.
Anh không dám động đậy gì nữa.
Lúc cô ngủ thường hay cong người, bao bọc lấy bản thân mình.
Lần giải cứu ngày đó, cô gái nhỏ trong ngực cũng cuộn tròn thân mình, im lặng khóc, không còn động tác gì khác.
Chính anh cũng biết, cô không phải con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mà là một con nhím.
Khương Nghiêu Xuyên lẳng lặng nhìn cô, một lúc lâu sau, anh kéo chăn về phía bên kia. Đôi mắt anh sâu thẳm, trong bóng đêm, lại càng thâm trầm đáng sợ.
. . .
Đã sắp tới Nguyên Đán.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có cơ hội là Hoắc Nhiễm liều mạng trèo lên giường Khương Nghiêu Xuyên, dù sao đối với cô, chỉ cần dính như keo dán, không cần mặt mũi là có thể thành công.
Đặc biệt sau này Khương Nghiêu Xuyên không đuổi cô đi nữa, cô lại càng thêm không kiêng nể gì.
Nhưng chỉ cần cô dịch về phía anh, anh sẽ đẩy cô ra, dù sao vẫn phải giữ khoảng cách nhất định.
Nhưng Hoắc Nhiễm luôn muốn lại gần anh.
Đêm khuya, chờ anh ngủ say, cô kéo tay anh, sáng hôm sau, lại làm như hông biết gì, còn âm thầm vui vẻ.
Hai ngày trước cô Đào có bàn bạc với họ, sang năm cả nhà sẽ đi du lịch, hiện tại mọi người lựa chọn vài địa điểm, sau đó đi nơi tốt nhất.
Chọn mấy nơi, có cả trong nước lẫn nước ngoài, nhìn đống tài liệu này, Hoắc Nhiễm vô cùng hứng thú. Cô Đào đã nói, còn có một phương án khác, nếu sau này có thời gian, còn có thể thăm thú tất cả mọi nơi.
Hoắc Nhiễm vô cùng vui vẻ, lúc trước cô rất ghét phải ra ngoài, thậm chí chỉ cần đi nơi nào xa chút, cô sẽ cảm thấy không thoải mái, thu mình lại.
Bởi vì cô sợ hãi.
Năm đó cũng là ở bên ngoài, cả gia đình cô gặp nạn, chờ đến khi trở về, chỉ còn mỗi mình cô.
Nhưng lần này có Khương Nghiêu Xuyên, Hoắc Nhiễm vô cùng chờ mong, dù gì cũng lâu rồi chưa đi xa, mặc dù sợ hãi, nhưng cô vẫn muốn thăm thú cảnh đẹp.
Buổi chiều trên đường về nhà, cô vào cửa hàng bánh ngọt mua một chiếc bánh gato nhỏ. Đào Mẫn từng nói với Hoắc Nhiễm, trước đây Khương Nghiêu Xuyên rất thích đồ ngọt, nhưng sau này lớn lên, anh lại không ăn nữa. Hôm nay vừa vặn đi ngang qua, cô liền mua.
Cửa hàng bánh ngọt này rất được yêu thích, xếp hàng chờ mười phút, thật vất vả mới mua được.
Hoắc Nhiễm vừa vào cửa, đặt bánh ngọt lên trên bàn, nhìn xung quanh một vòng, hô lớn: “Anh, anh có nhà không?”
Khương Nghiêu Xuyên lên tiếng trả lời, đi ra khỏi phòng, từ tầng hai đi xuống.
“Anh mau xuống đi, em mua đồ ăn ngon cho anh.”
Hôm nay Khương Nghiêu Xuyên ở nhà, nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, trên người mặc bộ đồ màu đen, bên dưới đi giày quân đội [1], tựa như lần đầu tiên Hoắc Nhiễm nhìn thấy anh.
Hoắc Nhiễm nhìn thấy, ngừng một chút, không nghĩ nhiều, bắt đầu khoe ra bánh ngọt của mình.
“Bị áp bức bóc lột lâu như vậy, rốt cuộc ngày mai cũng có thể nghỉ ngơi.” Hoắc Nhiễm vừa mở giấy gói vừa nói: “Cho nên mua cái bánh để ăn mừng. Ban đầu em muốn mua bánh chocolate cùng quả mọng [2], nhưng em sợ quá ngọt, anh sẽ không thích.”
Hoắc Nhiễm nhìn bánh ngọt trước mắt, trang trí màu đỏ mê hoặc, bên trên bày một tầng hoa quả, mùi bơ thơm nức, cô không khỏi nuốt nước miếng, hai mắt sáng rực.
“Đây là bánh Red Velvet [3] nổi tiếng của cửa hàng, chắc là rất ngon, anh ăn thử xem.”
Hoắc Nhiễm lấy dao và chén đĩa ra, nhìn chằm chằm bánh ngọt, nhìn thấy bên trên bày đầy hoa quả, suy nghĩ nên xuống tay từ đâu. Chiếc bánh này cũng thật đẹp, Hoắc Nhiễm không đành lòng phá hư.
Ngay thời điểm đầu óc Hoắc Nhiễm tràn ngập hương thơm của bánh kem, đột nhiên Khương Nghiêu Xuyên mở miệng, “Anh nhận được thông báo, ngày mai sẽ đi làm nhiệm vụ.”
Hoắc Nhiễm nghe thấy liền ngây ngẩn cả người, trên tay cô vẫn còn cầm dao, nhưng lại không thể nào đặt xuống, đôi môi mím lại, có hơi run rẩy.
“Vậy… đi mấy ngày?” Hoắc Nhiễm cố gắng ổn định tâm tình, hỏi một câu.
Cô dùng “mấy ngày”, chứ không phải “bao lâu”. Cô không ngừng an ủi chính mình, sắp tới Nguyên Đán, chỉ cần đi một thời gian ngắn là được, cho dù không thể đi du lịch, vậy thì cũng nên về sớm hai ngày trước Nguyên Đán.
“Không biết.”
Khương Nghiêu Xuyên cúi đầu, Hoắc Nhiễm buông tay, chiếc dao phát ra một tiếng “keng”, rơi xuống mặt đất. Cô cắn môi dưới, cố gắng mở to hai mắt của mình, nhưng nước mắt vẫn đảo quanh hốc mắt, ngực phập phồng, không nói nên lời.
Năm năm trước, Khương Nghiêu Xuyên mang cô vào nhà họ Khương, chưa được bao lâu liền rời đi, khi đó cô có hỏi, bao giờ anh về.
Anh cũng nói “Không biết.”
Bởi vì hai chữ ngắn ngủn này, Hoắc Nhiễm đợi năm năm.
Ban đầu đơn vị đếm của cô là ‘ngày’, không thể đếm được nữa, sau lại biến thành ‘tháng’.
Cho tới khi năm năm trôi qua.
Một năm, hai năm, ba năm… Cả nhà họ vẫn không đợi được anh.
Hiện tại khó khăn lắm mới quay về, còn chưa được bao lâu, anh đã muốn đi.
Hơn nữa anh còn nói “Không biết”.
Thời gian lặp lại vô cùng chuẩn xác.
Nếu có thể cho cô một đáp án chuẩn xác, ít nhất cô còn có hy vọng, nhưng không biết chờ đợi tới bao giờ, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Hoắc Nhiễm chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống.
“Hoắc Nhiễm, lần này anh…” Khương Nghiêu Xuyên thấy cô như vậy, tay chân luống cuống, muốn giải thích, cầm lấy tay Hoắc Nhiễm.
Cô không nhìn Khương Nghiêu Xuyên, hất tay anh ra, chạy lên trên tầng, “Rầm” một tiếng, đóng cửa phòng.
Không đến hai phút, trong phòng vang lên tiếng Hoắc Nhiễm khóc nức nở.
. . .
Từ năm mười tám tuổi tới giờ, Khương Nghiêu Xuyên có rất nhiều lần rời nhà. Khi còn trẻ, trong lòng luôn có hoài bão, mỗi lần tới địa phương xa lạ, anh lại cần một khoảng thời gian để thích ứng. Cứ cách một khoảng thời gian, anh lại nhớ nhà, nhưng không thể thể hiện tình cảm của mình. Đặc biệt mỗi lần nhận nhiệm vụ khẩn cấp, cần phải xuất phát ngay lập tức, anh không có thời gian tự hỏi, cần phải đi ngay.
Bây giờ, anh rất ít nhớ tới nhà. Trong mắt anh, sứ mệnh cùng nhiệm vụ luôn quan trọng nhất.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Hoắc Nhiễm khóc, cảm thấy không đành lòng, cũng không thể buông tha, thậm chí anh còn định nói, anh sẽ không ra khỏi nhà.
Anh đứng ngoài cửa, Hoắc Nhiễm vẫn khóc, giống như kiến bò vào ngực anh, không ngừng cắn véo.
Không biết trôi qua bao lâu, trong phòng không còn tiếng động, thậm chí không nghe thấy âm thanh gì khác. Khương Nghiêu Xuyên ngừng thở, chú ý lắng nghe, nhưng mọi thứ yên lặng đến đáng sợ, không hề có động tĩnh.
Anh có hơi hoảng hốt. Không hiểu là do lý trí kích động, dần lan tỏa khắp cơ thể, người vốn bình tĩnh như Khương Nghiêu Xuyên, lúc ấy lại suy nghĩ, liệu Hoắc Nhiễm có làm chuyện gì điên rồ hay không.
Lý do này cũng thật vớ vẩn, nhưng một khi nghĩ tới, sẽ không tự chủ chiếm lấy tâm trí anh, khiến cho tất cả lý trí tiêu hao sạch sẽ.
“Hoắc Nhiễm.” Khương Nghiêu Xuyên gõ cửa.
Bên trong không có phản ứng.
Anh dùng lực mạnh hơn, đập cửa “Rầm rầm”, thậm chí mặt tường còn hơi chấn động, nhưng bên trong vẫn yên tĩnh.
Khương Nghiêu Xuyên càng luống cuống, lúc ấy anh không nghĩ được nhiều, một tay cầm nắm cửa, ra sức huých người vào cửa, ý đồ muốn xông vào. Ngay lập tức cửa mở, ngay cả ván cửa cũng long ốc, chỉ thêm một chút nữa thôi, chỉ sợ cửa sẽ rơi ra.
Vừa vào cửa, Khương Nghiêu Xuyên thấy Hoắc Nhiễm nằm trên giường, vùi đầu vào nệm, hẳn là không có việc gì.
Anh thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cục đá trong lòng cũng rơi xuống.
Mà Hoắc Nhiễm ở bên này nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu dậy, trên mặt vẫn còn nước mắt, khuôn mặt lem luốc, đôi mắt không có hồn, tức giận nhìn Khương Nghiêu Xuyên.
Cả người cô run rẩy, thật vất vả mới ngừng khóc, nay lại muốn rơi nước mắt.
“Khương Nghiêu Xuyên, anh làm gì đấy!” Hoắc Nhiễm nghẹn ngào nói.
Cô cảm thấy mình không nên khóc, cho nên đã cố gắng chịu đựng, thật vất vả mới nhịn được.
Ghét anh, Hoắc Nhiễm thật sự ghét anh.
Vừa rồi ở bên ngoài gõ cửa, cô không muốn để ý đến anh, càng không muốn trả lời, thế mà anh còn chưa đi, còn làm hỏng cửa phòng cô… Càng nghĩ càng tủi thân.
“Cửa của em rất đắt tiền, anh làm hỏng thì phải đền.” Hoắc Nhiễm khóc nói.
Có thể là do quá mức đau lòng, cô không biết mình đang nói gì, ngôn từ có phần lộn xộn, đại não không kịp suy nghĩ.
“Hoắc Nhiễm, đừng khóc.” Khương Nghiêu Xuyên không thể nhìn nổi, anh cũng không biết dỗ con gái, không biết phải làm sao bây giờ.
“Anh đi ra ngoài!” Hoắc Nhiễm không muốn nghe anh nói chuyện, thật không hiểu tình hình, tất cả đều là lỗi của anh.
Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh.
Anh vẫn không đi, Hoắc Nhiễm đứng dậy, đẩy anh ra bên ngoài, lúc muốn đóng cửa, lại nghĩ cửa phòng đã hỏng rồi.
“Cửa bị hỏng…” Hoắc Nhiễm khó thở, bắt đầu nói lung tung, “Cửa đã bị hỏng, về sau em sẽ ngủ phòng anh.”
Dù sao anh cũng không về, cô liền chiếm phòng anh.
Hoắc Nhiễm đi vào, muốn vào nhà vệ sinh để rửa mặt, chợt nghe giọng nói trầm ấm bất đắt dĩ của Khương Nghiêu Xuyên…
“Được, cho em ở.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...