Thiên Bắc cho đậu xe, rồi đến sau xe lấy mấy bộ quần áo anh vừa mang
về cho Tiểu Liêu, sau đó tiến vào nhà trọ. Quay đầu nhìn lại, cảm thấy
có cái gì đó là lạ, vậy thôi… sau đó lại tiếp tục bước dường như không
có chuyện gì.
Anh làm cơm cho Tiểu Liêu, dùng cơm với nó xong, liền thu dọn rồi rời khỏi đó, đi đến chỗ diễn tập gần nhất của đội. Anh thật sự có rất ít
thời gian để chăm nó, nhưng nếu để nó 1 mình anh lại không yên tâm, đang nghĩ có nên tìm 1 y tá để chăm sóc cho nó không.
Lên xe Thiên Bắc bắt đầu khởi động máy, từ trong kính chiếu hậu nhìn
về đoạn được lúc nãy, lúc này mới biết được bất an lúc đầu đến từ đâu.
Bách Sanh ấn cửa sổ xe xuống, nhìn người đứng bên ngoài sắc mặt không biến đang chăm chăm nhìn hắn, bị phát hiện cũng không cảm thấy xấu hổ,
ngược lại trong lòng như trút ra được thứ gì đó, nhẹ nhàng thở ra.
Thiên Bắc nhìn người ở trong xe vẫn yên lặng hút thuốc “Ngày nào cũng ngồi đây nhìn thì có ích lợi gì, À …. Hay lại muốn diễn khổ nhục kế?
Nếu thật sự quan tâm cô ấy, vậy còn ráng diễn cái màn đó làm gi?”
Bách Sanh yên lặng như tất cả những lời đó hắn đã đoán trước được,
Thiên Bắc nắm lấy điếu thuốc trong tay hắn, dùng chân dập tắt “Đi lên
xem cô ấy đi, bây giờ cô ấy đang ngủ, không phát hiện ra anh đâu.”
Bách Sanh vẫn không nói lời nào, mãi đến khi Thiên Bắc quay người đi, Bách Sanh mới chạy đến đưa tay khoác vai anh. Thiên Bắc quay đầu lại
nhìn hắn, Bách Sanh mỉm cười “Giúp tôi.”
*
Tiểu Liêu nhìn theo bóng Thiên Bắc đang bận rộn trong bếp, cả người đăm chiêu suy nghĩ, Thiên Bắc quay đầu nhìn nó “Đói sao?”
Tiểu Liêu lắc đầu, có chút lo lắng nhìn anh “Thiên Bắc, anh … không sao chứ?”
Thiên Bắc chỉ kinh ngạc nhìn nó, sau đó làm như không có việc gì quay đầu tiếp tục rửa thức ăn “Anh có gì chứ?”
Chỗ nào không hợp lý ư, toàn thân đều không hợp, Tiểu Liêu chạy đến đi loanh quanh trước mặt anh “Anh lạnh?”
“Không có.”
“Tại sao mặc quân phục, hơn nữa ở trong nhà mà vẫn mặc.” Bây giờ
chính là thời gian nóng nhất tháng 6, không nói đến nhiệt độ bên ngoài
là 40 độ, dù trong nhà nhiệt độ có thấp hơn chút đỉnh nhưng cũng không
cần phải mặc quân trang thế này.
Thiên Bắc không trả lời nó, vẫn tiếp tục làm việc.
Tiểu Liêu ngượng ngùng quay trở lại phòng khách xem ti vi, tay phải
vẫn dùng sức không nổi, chỉ có thể dùng tay trái, ấn điều khiển cũng
không được linh hoạt. Thiên Bắc đi tới ngồi bên cạnh nó. Tiểu Liêu thấy
anh đang nhìn mình, tay vừa đổi đài vừa hỏi “Sao vậy?”
“Vết thương … còn đau không?”
Tiểu Liêu nhìn vào ánh mắt đen láy của anh đang chăm chú nhìn băng
gạt trên tay mình, trên mặt ngoại trừ vẻ lo lắng còn có chút u sầu. Tiểu Liêu buồn cười, ngó anh “Ngày nào cũng hỏi, thật phiền.”
Thiên Bắc chăm chú nhìn nó, rất lâu sau mới thấp giọng hỏi “Tiểu Liêu, có giận Bách Sanh không?”
Tiểu Liêu vẫn ngồi chăm chú vào màn hình ti vi, trên mặt như không có phản ứng gì. Anh nghi ngờ không biết nó có nghe thấy lời anh hay không. Người bên cạnh vẫn như thế vừa xem tivi vừa khoa trương cười thật lớn,
sau đó còn nói với anh “Anh xem kìa, người đó, thiệt mắc cười.”
Thiên Bắc đóng mắt, không hỏi lại lần nữa.
Lúc sau anh đứng lên đi vào phòng bếp, đi ngang qua người nó. Nó mới hít sâu 1 hơi không giả vờ nhìn màn hình ti vi nữa.
Hai người ăn cơm chiều xong, Thiên Bắc cũng không lập tức rời đi,
Tiểu Liêu xem ti vi đến mệt rồi ngủ. Thiên Bắc đứng ở ban công nhăm 1
điếu thuốc. Còn Tiểu Liêu nằm trên giường thất thần ngó trần nhà ngẩn
người.
Mấy ngày sau đó, vẫn giống thế Thiên Bắc vẫn mặc quân phục đến, anh
đến tầm khoảng 4, 5 giờ chiều, ở vài giờ rồi đi, nó cũng không hiểu lắm. Chỉ cảm giác giấc ngủ mình gần đây không ngon lắm, mỗi đêm đều nằm mơ,
trong mơ dường như ngửi được vị chanh nhàn nhạt. Đêm khuya giật mình, có khi mùi vị ấy tràn ngập cả chóp mũi, thậm chí ngay cả cạnh giường cũng
nghe được mùi hương đó.
Mãi đến nửa tháng sau, Thiên Bắc mởi trở lại bình thường, mặc đồ mùa hè, không còn quái lạ mặc quân phục trong nhà nữa.
Có điều từ hôm đó, trong mơ nó không còn nghe thấy mùi hương đó nữa.
*
Tiểu Liêu ở nhà trọ với Thiên Bắc gần 2 tháng, trường học cũng gửi
thư mời, Tưởng Mạch không dám nói với nó, cũng may là vết thương không
sâu lắm, quá trình hồi phục của nó cũng coi như là tốt.
Vinh Hưởng cũng mau chóng nhận được tin, thường lui tới thăm nó, vẻ
mặt rất lo lắng, nhưng lại bị gương mắt giận dữ của nó đuổi đi.
Khi Tiếu Nguyệt đi vào nhà trọ của Thiên Bắc, Tiểu Liêu có chút bất ngờ, đứng ở cửa không biết có nên cho cô vào hay không.
Sắc mặt Tiếu Nguyệt không tốt lắm, nhìn miếng băng gạt trên cánh tay
Tiểu Liêu hốc mắt bắt đầu đỏ lên “Tiểu Liêu mình thật sự xin lỗi, mình
không biết mọi chuyện sẽ như vậy.”
Tiểu Liêu mím môi vẫn đứng ở chỗ đó không hé răng. Sự tình đến nông
nỗi này, dù cho có ngu cỡ nào cũng biết được Tiếu Nguyệt sánh vai gì
trong đó. Chỉ là không biết bản thân mình tại sao lại bị cuốn vào vòng
xoáy đó, là do quan hệ với Bách Sanh, hay là do quan hệ với Vinh Hưởng.
Nhưng điều nó không hiểu nhất chính là nó đối xử với Tiếu Nguyệt thật lòng như thế, tại sao cô ta lại đẩy nó vào tình huống như thế này.
Tiếu Nguyệt nắm bao tay mình, suy nghĩ rất lâu không dám nhìn thẳng
vào Tiểu Liêu “Lúc ấy, quản lý tìm mình nói là chỉ cần làm cho cậu chịu
làm trong ca đó thì lương tháng đó của mình sẽ được nhân đôi. Ngoài ra,
còn thưởng thêm cho mình 1 vạn … mình … mình …” Cô ngập ngừng “Cậu biết
bệnh tiểu đường của ba mình đã đến kỳ cuối, mình không còn cách nào,
tiền thuốc men ép mình thở không nổi. Nếu vứt bỏ hết, mình thật làm
không được. Mình cái gì cũng không có, chỉ có ba thôi. Ba vất vả nuôi
mình, chưa từng được hưởng phúc ngày nào.”
Tiểu Liêu thấy bả vai nhỏ của cô đang run lên, trong lòng cảm thấy
đặc biệt khó chịu. Gia đình Tiếu Nguyệt thế nào không phải nó không
biết, cho nên cứ động lòng trắc ẩn mà giúp cô ta, cuối cùng còn khiến
bản thân mình gặp tình huống như thế. Tiểu Liêu cuối mặt, nhìn vào ánh
mắt lo âu kia “Cậu chưa từng nghĩ, họ muốn mình đi là có mục đích gì
sao?”
“Có … có nghĩ.” Tiếu Nguyệt nhỏ giọng trả lời “Mình tưởng là người
con trai hôm bữa thích cậu.” nắm chặt lấy Tiểu Liêu, luống cuống giải
thích “Mình lúc đó cứ như bị quỹ che mắt, Tiểu Liêu mình thật sự không
phải cố ý, sau đó mình rất hối hận. Nhưng mà bọn người kia không phải
tốt lành gì, bọn họ uy hiếp mình, nói nếu không lừa cậu đi sẽ đuổi việc
mình. Hơn nữa còn bảo bệnh viện không điều trị cho ba mình nữa. Cậu biết ông chủ của chúng ta là người thế nào, gã đó chỉ là làm theo lệnh. Mình chỉ là người bình thường không thể đụng vào họ.”
Tiểu Liêu rút tay mình ra, trong lòng cảm thấy bình yên lạ thường. 20 tuổi đầu, bên cạnh nó ngoại trừ Thiên Bắc và Giản Tiếu, gần như không
có 1 người bạn chân chính. Lúc mới vào đại học, chỉ có Tiếu Nguyệt đối
đãi nó như người bình thường, không kỳ thị nó, cũng không dùng ánh mắt
thông cảm nhìn nó. Nó còn ngây ngô nghĩ, đây có lẽ là người bạn tốt cả
đời.
Tiểu Liêu không nhìn nó “Nghèo, không sợ, chỉ sợ ngay cả lương tâm cũng bán mất thôi.”
Sắc mặt Tiếu Nguyệt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm “Tiểu Liêu, mình không
hy vọng cậu tha thứ cho mình … mình … xin tạm nghỉ học.” Cô chua xót
cười, có chút tự giễu “Những lời bọn họ hứa, căn bản không có làm. Ba
mình bây giờ thật sự không xong rồi. Mình thật sự không còn sức lực mà
đi học. Mình chỉ có 1 người thân này, vì ông cái gì mình cũng có thể bán đi. Cậu từ nhỏ đã sống trong gia đình có tiền, sẽ không hiểu nỗi khổ
của những người như mình. Chỉ cần có 1 tia hy vọng cứu ba mình, lương
tâm hay gì mình đều bán hết, mình không cần.”
Tiểu Liêu nhìn thấy sự bi thương trong ánh mắt Tiếu Nguyệt bỗng cảm
thấy thật sự có thể thông cảm cho Tiếu Nguyệt. So với nó thì cô thiếu
thốn hơn. Nó nhẹ thở dài “Ba cậu cũng không hy vọng cậu sẽ như vậy, ông
sẽ rất đau lòng. Còn chuyện xin lỗi, thì cũng không cần thiết nữa đâu.”
Tiểu Liêu nghĩ, chỉ với 1 câu nói tha thứ, cô chẳng còn là Tiếu Nguyệt
của ngày đó nữa. Mà nó, cũng sẽ không chấp nhận bản thân nó còn khúc
mắc.
Tiếu Nguyệt cắn chặt môi, nghe lời nói của Tiểu Liêu cô cứng đơ cả
người, ngẩng mặt cười “Mình không cần, chỉ cần ba mình có thể sống tiếp
tục, chỉ cần ông ở bên cạnh mình … cho dù có bị người đời phỉ bán … cho
dù có bị bạn bè ruồng bỏ … mình cũng mặc kệ.” Tiếu Nguyệt nói xong nhìn
thật sâu vào đôi mắt nó “Tiểu Liêu, tuy là trễ nhưng vẫn rất xin lỗi
cậu.” Nói xong nó liền xoay người chạy xuống lầu.
Tiểu Liêu sững người ở cửa, Tiếu Nguyệt hầu như không cần để ý xem nó có tha thứ hay không, Tiểu Liêu cũng rất muốn nói với Tiếu Nguyệt 1
câu, nó cũng không ba không mẹ, nó cũng rất khát khao tình thân, nhưng
mà nó sẽ không quên nguồn gốc, sẽ không phản bội nguyên tắc của chính
mình. Giống như Dịch gia có ân với nó, nó sẽ không bao giờ bán đứng Dịch gia.
Có lẽ, cuộc sống không có nhiều lựa chọn, mỗi người đều phải chọn cho bản thân 1 con đường riêng để đi.
Từ sau hôm đó, Tiểu Liêu không còn gặp lại Tiếu Nguyệt nữa, cho dù đã quay về trường học thì Tiếu Nguyệt vẫn không thấy xuất hiện. Nhưng sau
đó nghe bạn học truyền tai, bảo là hình như Tiếu Nguyệt đã đi theo 1
người đàn ông tuổi xấp xỉ ba nó, sau đó lại bị đá đi, lại có người nói
là nhìn thấy nó lưỡng lự ngồi trước bệnh viện phụ sản.
Tiểu Liêu nghe hết những lời đồn đại, yên lặng mở cuốn sách trước mặt, nó cùng Tiếu Nguyệt giờ đã chẳng còn quan hệ gì nữa.
*
Cuộc sống bắt đầu trở lại bình thường, Tiểu Liêu ngày ngày đến trường học, ký túc xá, thư viện … và Bách Sanh cũng không xuất hiện nữa. Cuộc
sống của nó dường như thiếu đi rất nhiều người. Vốn dĩ có những người
đột ngột xuất hiện nhưng đều đã chậm rãi bước ra khỏi cuộc đời nó. Vinh
Hưởng cũng đã rất lâu không đến thăm nó. Tiểu Liêu dường như đã đoán
biết trước sẽ có ngày này. Hơi thở vẫn như thế đều đặn luân chuyển nhưng cơ hồ đã không còn sinh khí.
*
Lại qua thêm 3 tháng ….
Bách Sanh đi thẳng đến xe tự mình lái rời khỏi. Lâm Duệ, Phương Kiệt cùng đám người ở phía sau trộm bàn bạc.
“Cậu nói xem anh của chúng ta đi đâu?”
“Còn phải đoán sao, chắc chắn là cửa trường đại học N, mấy tháng nay thú tiêu khiển duy nhất của anh ấy chính là cái đó.”
Lâm Duệ nhìn thấy xe Bách Sanh chậm rãi biến mất. Trong lòng thầm
thán, may là bản thân không có đối tượng bên ngoài, không thì chắc cũng
giống Bách Sanh rồi.
*
Bách Sanh dựng xe đứng ven đường cửa lớn đại học N, tựa lưng vào ghế
chăm chú nhìn người từ cửa trường học đi ra. Việc này chính là việc
trước đây hắn ghét nhất, cảm thấy thật mất thời gian, mà bây giờ lại làm đến không cảm thấy mệt. Mấy tháng nay, dù công việc bận thế nào, có trễ ra sao, hắn vẫn sẽ đến đây ngồi 1 hồi … Cho dù, căn bản không nhìn thấy nó, vẫn có thể cảm nhận được ở nơi này sẽ gần nó hơn 1 chút.
Hôm nay, thật may mắn. Ở đằng xa đã nhìn thấy được Tiểu Liêu từ cửa
trường đi ra. Nó mặc quần bò màu xám đơn giản, áo sơ mi trắng dệt bằng
tơ tằm. Mái tóc dài vén qua 1 bên. Vẫn là bộ dạng ngây ngô đáng yêu đó.
Trong đám người đông như vậy, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là đã có thể
nhìn thấy nó.
Nó đi ngược hướng với hắn, suốt dọc đường chỉ nhìn phía trước, trên
mặt không biểu hiện chút cảm xúc của niềm vui. Bách Sanh nhìn theo hướng nó đi thì biết nó đang đi về Dịch gia. Bách Sanh nhắm mắt lại, hồi
tưởng lại hình dáng nó qua kính chiếu hậu còn lãng vãn trong đầu. Hắn
nhớ nó, nhớ nó đến phát điên. Thế nhưng khoảng cách gần như thế, cũng
không dám đi qua chào nó, thậm chỉ ngay cả tới gần 1 chút nửa hắn cũng
không dám.
Không biết qua bao lâu, trên cửa xe của Bách Sanh phát ra tiếng gõ.
Bách Sanh trợn mắt, chậm rãi nghiêng đầu về cửa sổ. Mái tóc dài của Tiểu Liêu đang bay trong gió, hai mắt trong vắt nhìn vào trong xe. Tuy là
bên ngoài căn bản là không thể nhìn thấy bên trong nhưng mà hắn lại mơ
hồ cảm giác được, ánh mắt đó đang nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bách Sanh mở cửa xuống xe, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút hồi
hộp. Thậm chí là không biết làm sao mở miệng nói chuyện, chỉ biết cuối
đầu. Con ngươi không di chuyển nhìn chằm chằm vào Tiểu Liêu.
Tiểu Liêu không nhìn hắn, tầm mắt như phiêu về xa xôi, tiếng nói rất rõ ràng “Gần đây, không giả làm Thiên Bắc nữa à?”
Thì ra là nó đều biết, Bách Sanh vẫn chăm chú nhìn vào mắt nó. Cho dù nơi đó, cơ hồ là không có hắn “Không quen mặc quân trang.”
Tiểu Liêu nhìn hắn 1 cái, tim hắn bỗng căng thẳng. Từ trong đôi mắt
nó bây giờ, hắn thật sự nhìn không thấu là nó đang nghĩ gì, nó hận hắn,
nhất định là vậy. Tiểu Liêu hất mày “Anh chỉ thích hợp, làm lưu manh.”
Bách Sanh sững 1 chút, trong lòng hiện lên chút ấm áp. Giờ phút này
hắn cảm thấy nó đáng yêu cực kỳ nhưng cũng làm cho hắn đau lòng cực kỳ.
Bách Sanh nắm lấy bả vai nó nhét vào trong xe.
Bách Sanh khởi động xe, chỉ nói 1 câu “Đi ăn cơm với anh.”
Tiểu Liêu không nói gì, chỉ lặng yên ngồi. Trong lòng nhẹ thở dài,
thật ra bản thân nó rốt cuộc muốn cái gì vậy? Đi xa như vậy rồi, đột
nhiên theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy 1 biển số xe quen thuộc. Tại sao không trốn ra xa, mà lại từng bước từng bước đến gần. Chẳng lẽ đến
bây giờ, còn muốn cùng hắn có gút mắc gì sao? Lần đầu hắn xuất hiện ở
nhà trọ của Thiên Bắc là nó đã biết là hắn, mùi hương của hắn, lẽ nào nó không nhận ra. Nhưng bản thân lại thản nhiên phối hợp cùng hắn diễn
trò. Cho đến sau này hắn không xuất hiện nữa, bản thân lại cảm thấy
trống trãi.
Bách Sanh đưa nó vào 1 nhà hàng, trong 1 căn phòng, 2 người ngồi đối
diện. Lúc ăn cơm hắn cố ý gấp những món ăn nó thích để vào trong bát nó. Tiểu Liêu rất thích ăn bắp, liền mượn phục vụ 1 cái muỗng, lấy những
hạt bắp vàng trộn đều với cơm đưa tới trước mặt nó.
Tiểu Liêu cầm muỗng múc từng muỗng ăn, Bách Sanh nhìn tay phải của
nó, cảm thấy không có biểu hiện không thoải mái, mới cầm đũa của mình
ăn.
Ăn cơm xong Bách Sanh không có đưa Tiểu Liêu trở về, lái xe trực tiếp đưa nó đến con sông vào đêm giao thừa năm đó. Trời đã tối rồi, đèn xe
cũng tắt, cả con sông đều im ắng, chỉ còn tiếng kêu âm ĩ của những chú
ếch. Hai người đều đắm mình trong khoảng yên tĩnh đó. Những việc năm đó, đều lưu rõ trong trí nhớ cả hai.
Tiểu Liêu nhắm mắt lại, khi đó cùng hắn trải qua những gì, nó đều nhớ rất rõ. Chỉ là Bách Sanh … hắn, sẽ còn nhớ được bao nhiêu. Bỗng nhiên
thân hình cứng đờ, mở mắt ra. Hơi thở của Bách Sanh tràn lan khắp người
nó. Môi hắn vẫn như trong dòng ký ức xa xôi đó, lạnh lẽo. Hắn chỉ là đem môi mình áp lên môi nó, không có từng bước tiến sâu. Đôi mắt đen láy
nhìn thẳng vào nó. Thùng xe rõ ràng là tối đen như mực, nhưng mà 2 bên
tựa như đều có thể nhìn thấy mắt đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...