Lấy Quỷ Làm Chồng


Đường Điềm lập tức đặt bức tranh xuống, còn lấy quyển sách trên bàn chặn lại.

Tròng mắt kia có một loại ma lực đặc biệt như muốn hút người vào trong.

“Ục ục”
Thứ gì đó bỗng nhiên lăn đến bên chân Đường Điềm, lông tóc khắp người đều như muốn nổ tung, cô cúi đầu nhìn chằm chằm phương hướng mà quả bóng bay tới.

Là ban công, bức màn cũ nát không gió mà tự bay, trong bóng hình lay động thoáng thấy một thân hình cao cỡ nửa người, dưới ánh trăng thảm đạm bên ngoài, Đường Điềm nhìn thấy khuôn mặt không có huyết sắc của đối phương, đôi con ngươi âm trầm tử khí đến dọa người.

Lúc trước giao lưu với Tiểu Minh đều là qua cánh cửa và điện thoại, cô cũng chưa thấy Tiểu Minh trông thế nào.

Mà tiểu quỷ lại xuất hiện ở trong phòng vào lúc này, “Tiểu Minh?” Cô thử gọi nhẹ, vừa mới tiến đến một bước, cậu bé kia bỗng nhiên quay đầu hướng xuống dưới lầu thét to, “A — “
m thanh bén nhọn rót vào tai, đâm thẳng vào đầu Đường Điềm chưa kịp phòng bị, cô trơ mắt nhìn quả bóng vừa rồi lăn đến bên chân ở cách đó không xa bỗng nhiên biến thành cái đầu bê bết máu của một cô bé.


Cô bé trừng to mắt nhìn Đường Điềm, cái miệng đỏ như máu ngoác rộng, đầu lưỡi đỏ tươi như muốn bắn ra ngoài!
Họa vô đơn chí, dưới lầu vốn yên lặng truyền đến tiếng bước chân dồn dập mà nặng nề, Đường Điềm không chút nghĩ ngợi liền mở cửa bỏ chạy.

Nhận sai người, tên nhóc con này không phải Tiểu Minh, nó là đứa trẻ mà người nhà này đã sinh ra sau đó.

Hai tiểu quỷ này còn dám báo tin!
Đường Điềm ra khỏi phòng muốn đi xuống lầu thì đụng phải một vật nhỏ lông xù ở cửa cầu thang, cô cúi đầu nhìn, toàn thân đen như mực, là một con chó nhỏ.

Nhớ tới con chó cắn xé nữ chủ nhà kia, cô khom lưng vớt nó lên muốn cùng mang ra ngoài, mới vừa ôm vào trong ngực, chó nhỏ vui vẻ le lưỡi ngẩng đầu lên đối mặt với Đường Điềm, cô bị giật mình suýt chút nữa đã quăng con chó đi.

Con chó này — là chó, nhưng cũng không phải.

Nửa bên đầu bị chặt mất, xương và mô não treo lủng lẳng bên ngoài, chỉ còn nửa cái mũi và miệng.

Động vật cũng có thể thành quỷ sao…
Đường Điềm là lần đầu tiên gặp được, nhưng mà nói đi nói lại, những thứ gặp được trong một tháng nay đều là lần đầu tiên cả.

Chó nhỏ phe phẩy cái đuôi, đầu lưỡi liếm ngón tay cô, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo truyền đến, chó nhỏ từ trong lòng cô nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động rơi xuống mặt đất, hướng tới một phía mà chạy đi.

Thấy Đường Điềm không có đuổi theo, móng vuốt nó cào xuống mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như đang thúc giục cô.

Đường Điềm nhớ tới bộ xương ở dưới cây tuyết tùng, con chó nhỏ này có thể tấn công nữ chủ nhà, sợ là cũng bị người nhà này giết chết.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Đường Điềm quyết đoán đi theo nó.


Tiếng bước chân ở dưới lầu càng ngày càng gần, Đường Điềm cắn răng theo chó chạy như điên, may mà căn nhà này được sửa sang từ mười mấy năm trước, trên mặt đất đều trải gạch men sứ, chú ý một chút âm thanh cũng rất nhẹ.

Xuống lầu, đi vào căn phòng chứa đồ đã từng đến trước đó.

Cô xoay người định khóa cửa, lại thấy cái đồ dởm này để lâu ngày không sửa nên đã hỏng mất.

Cô đành phải nhanh chóng khép hờ, chuyển cái hộp và ghế đến chặn cửa.

Vừa quay đầu lại thì thấy con chó đen sau khi tiến vào liền linh hoạt chạy quanh đống đổ nát, rất nhanh đã tới một bức tường, móng vuốt nó không ngừng cào vào mặt tường.

Đường Điềm cầm đèn pin đến gần, tường đã bong ra thành từng mảng, lộ ra một màu nâu vàng ở bên trong.

Màu nâu vàng…? Đường Điềm nghi hoặc, đưa tay sờ vào bên trong, không phải xốp dán tường, mà là thứ gì đó làm bằng gỗ.

Trước mắt hiện lên bố cục phòng chứa đồ của Trần gia, cô lập tức hiểu ra: Căn phòng này nhỏ hơn ở Trần gia!
Trước đó có một đống đồ, lại là ban đêm ánh sáng tối tăm nên không thể so sánh.


Bây giờ có manh mối này, cô đoán chắc chỗ này là tủ âm tường.

Chủ nhà vì tránh để người khác phát hiện đã phủ một lớp sơn lên tủ âm tường, phía trước lại dùng ván giường đồ đạc linh tinh dày cộp để ngăn lại, nếu không có con chó này, người ngoài căn bản không phát hiện ra được!
Nhưng mà lúc này tiếng bước chân đã lên lầu hai, Đường Điềm ra hiệu im lặng với chó nhỏ, cũng không biết là nó thông minh lanh lợi hay vì cũng sợ tên quỷ xách theo cây rìu chém người khắp nơi kia, nó kẹp chặt đuôi ngồi trên mặt đất, ngoan ngoãn không kêu không sủa tiếng nào.

Đường Điềm tắt đèn pin, ngừng thở, tạm thời không dám động đậy.

Đối phương nán lại ở hành lang một chút, mỗi lần hắn đi ngang qua gian phòng này, tim Đường Điềm đều mắc lên tới cổ họng.

Cũng may hắn ta không phát hiện được gì, lảo đảo lắc lư đi lên lầu ba.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận