Nói tới đây, Vương Đình Đình run rẩy ôm chặt cánh tay của mình, Đường Điềm nhớ tới lúc mình đứng trong phòng Vương Đình Đình mà suy đoán, “Thứ mà người nhà kia chôn, là Tiểu Minh?”
Sự sợ hãi trong mắt Vương Đình Đình như muốn trào ra, nhưng mà cô nàng lại lắc đầu phủ nhận, “Tôi không biết.”
“Đến bây giờ tôi cũng không biết… Khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều, tắt đèn rồi đi ngủ.
Mấy ngày sau, tôi nghe người trong nhà nói Tiểu Minh đã bỏ nhà đi.
Gia đình kia tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được người.”
“Bỏ nhà đi?”
“Người phụ nữ kia, chính là mẹ nuôi của Tiểu Minh, bà ta khóc lóc kể lể với hàng xóm khắp nơi, nói rằng Tiểu Minh tính cách bất thường không nghe lời, bọn họ đành phải đánh cậu ấy, kết quả là Tiểu Minh cáu kỉnh, dứt khoát bỏ nhà trốn đi.”
Đường Điềm nói, “Mọi người đều tin sao?”
Vương Đình Đình cười khổ, “Tính cách của Tiểu Minh không khiến người ta thích, phần lớn trẻ con ở khu này đều không thích cậu ấy.
Còn người lớn, người sống ở đây đều là không giàu cũng có quyền, việc kinh doanh dù có vòng mấy vòng thì cũng có liên quan đến nhau, cho dù có nghi ngờ thì cũng đâu cần phải vì một đứa trẻ không quen không biết mà dò hỏi nên đều cảm thấy cứ mặc kệ chuyện của bọn họ.”
Đường Điềm hỏi, “Vậy là sau đó cô phát hiện điều bất ổn nên mới khóc lóc muốn chuyển nhà sao?”
Vương Đình Đình hít vào một hơi, “Không có đơn giản như vậy.
Lúc đó tôi thật sự quá nhỏ, hoàn toàn không có liên hệ chuyện đối phương đào đất và Tiểu Minh mất tích với nhau.”
“Qua hơn một tháng, tôi đột nhiên bắt đầu nằm mơ, mơ thấy Tiểu Minh,” hàm răng run rẩy va vào nhau, hiển nhiên hồi ức khiến cô nàng cực kỳ kinh sợ, “Tay cậu ấy vươn lên từ trong bùn đất thối rữa, kéo chặt lấy chân tôi xin tôi cứu cậu ấy.”
Đường Điềm nhẩm tính, “Hơn một tháng, có lẽ là vào bảy ngày cuối của Tiểu Minh.”
Vương Đình Đình khóc nức nở, “Nửa đêm tôi bị dọa đến gào khóc, tôi tìm cha mẹ, khóc lóc nói với bọn họ giấc mơ của mình.
Lúc cha dò hỏi, tôi còn nói mình vô tình nhìn thấy cha nuôi của Tiểu Minh đào đất lúc nửa đêm.”
“Lúc ấy tôi chỉ lo sợ hãi, không có chú ý tới phản ứng của cha mẹ.
Nhưng không đến mấy ngày sau, cha mẹ nói đã mua nhà ở bên ngoài, chúng tôi chuẩn bị chuyển nhà.”
Đường Điềm hỏi, “Sau đó các người liền rời đi? Cha mẹ cô cũng không có báo cảnh sát sao?”
Vương Đình Đình nhìn cô, “Không có, cha tôi nói đó chỉ là mơ, không được kể chuyện này với người khác.
Cũng là sau này tôi mới biết được, lúc ấy nhà tôi và nhà cậu ấy có hợp tác, nếu tuồn chuyện này ra ngoài, trong nhà sẽ tổn thất rất lớn.”
Nhìn thấy Đường Điềm nhếch miệng cười, Vương Đình Đình biện giải, “Hơn nữa cũng không có bằng chứng xác thực, nếu thật sự báo cảnh sát, mà lại không tìm thấy gì trong sân nhà cậu ấy, đối phương rất có thể sẽ trả đũa kiện nhà tôi vu khống.”
Đôi mắt đen lẳng lặng nhìn Vương Đình Đình, “Nói nhiều như vậy, một cái mạng người so ra cũng chẳng bằng một cuộc làm ăn, một đối tác kinh doanh.”
Mấy năm nay trong lòng Vương Đình Đình không phải là không có áy náy, “Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, quyết định của người lớn… tôi cũng không có cách nào.
Hơn nữa, mối liên hệ này là sau khi lớn tôi mới hiểu được.”
“Hiểu rồi, cũng không nghĩ đến báo cảnh sát sao?”
Vương Đình Đình lắc đầu, “Cũng vào khoảng thời gian đó, căn biệt thự số 14 xảy ra sự cố, chính là như bên ngoài lưu truyền ấy.
Chủ nhà nổi điên chém chết vợ và con trai con gái, sau đó phóng hỏa tự thiêu mà chết.
Lúc ấy tôi liền cảm thấy, đây là báo ứng.
Tiểu Minh… tới tìm người nhà đó để báo thù.”
“Tôi có lỗi với cậu ấy,” Vương Đình Đình cúi đầu, “Nếu tôi và cậu ấy có quan hệ tốt, như là bạn thân hoặc là bạn từ nhỏ, tôi sẽ sẵn lòng lấy lại công bằng vì cậu ấy.
Nhưng chỉ chơi với nhau được vài lần, người nhà cậu ấy đều chết hết, nhân chứng vật chứng cũng không có, cho nên báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì…”
“Không cần phải nói,” Đường Điềm ngắt lời cô nàng, “Cô không thẹn với lương tâm mình là được.”
Vương Đình Đình nghẹn ngào cắn chặt môi.
Đường Điềm cũng không định châm chọc cô nàng, “Chuyện này tôi đã hiểu rồi, cảm ơn cô.” Cô xuống xe, “Đã muộn rồi, đường về hãy cẩn thận.”
“Đường Điềm,” Vương Đình Đình vội vàng gọi cô lại, cực kỳ hoang mang, “Cô còn chưa nói cho tôi làm sao cô biết Tiểu Minh.
Cậu ấy không có trên hộ khẩu, mấy năm nay hàng xóm cũ xung quanh gần như đều dọn đi hết, không đi cũng ít có người nhớ tới Tiểu Minh.
Ngay lúc đó báo chí đưa tin, tôi chắc chắn không có ai nhắc đến sự tồn tại của cậu ấy.”
Đường Điềm đặt ngón tay lên môi, “Suỵt, đừng hỏi, không biết gì mà tiếp tục cuộc sống bình yên của cô là được rồi.
Tôi nghĩ cô cũng không muốn gặp ác mộng nữa đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...