Đường Điềm nói hạ giá nhưng vẫn không được nên đành phải lên xe.
“Người đẹp, để tôi nói cho cô nghe, tôi không có lừa cô đâu.” Giá này đắt hơn đồng hồ tính tiền một nửa, tài xế thấy cô là con gái nên nói chuyện cũng thành thật, “Trên núi là khu biệt thự, sống ở đó đều là ông chủ lớn, người ta đều có tài xế có ô tô.
Cô xem trên đường ngoài xe riêng ra thì làm gì có xe buýt qua lại.
Cô muốn đi lên trên đó, hoặc là đi gãy chân, hoặc là ngồi xe tải.
Xe tải còn đắt hơn!”
Đường núi quanh co còn xem như khá bằng phẳng, dọc theo đường đi Đường Điềm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ cũng không thấy một chiếc xe nào đi ngang qua, cả ngọn núi giữa ban ngày lại rất thanh tĩnh.
“Hơn nữa, đường về xe tôi trống, không chở được người, giá này tôi thu của cô không đắt.”
“Ở đây vắng vẻ quá.”
“Đúng vậy.
Mười năm trước có căn biệt thự xảy ra chuyện, những hộ ở xung quanh có thể dọn đều dọn đi hết.
Nghe nói năm đó khu biệt thự này là cao cấp nhất toàn thành phố C, bây giờ giá cải trắng cũng có thể mua được.
Đương nhiên cũng không phải là cải trắng thật, nhưng ít nhất là rẻ hơn một phần ba so với giá thị trường.”
Tài xế lải nhải nói, Đường Điềm câu được câu không hỏi lại, nhưng thật ra đã thám thính được không ít tin tức.
“Đến nơi rồi.” Nửa tiếng sau, tài xế đạp phanh, chiếc xe vững vàng ngừng lại trước một đài phun nước bằng đá cẩm thạch, đầu xe hướng về phía cổng lớn.
“Cảm ơn bác tài.” Đường Điềm đưa tiền xuống xe, tài xế vẫn hỏi, “Cô đi bao lâu thì về? Nếu thời gian ngắn thì ngồi xe tôi, tôi ở đây chờ cô.
Giá cũng sẽ bớt cho cô.”
Đường Điềm cũng không biết mình sẽ ở bên trong bao lâu, cô xua tay.
Tài xế thấy chuyến về không kiếm được tiền, quay đầu liền xoay xe rời đi, chỉ để lại làn khói mù.
Đường Điềm quay đầu lại, nhìn bốn chữ “Biệt thự Lộ Hồ” thật to đã tróc sơn.
Cánh cổng sắt lớn khép hờ, một nhân viên bảo vệ trung niên đang ngồi uống trà đọc báo ở trạm canh gác.
Đường Điềm đi vài bước tới cổng, hắn đưa mắt nhìn sang, “Có chuyện gì?”
“Tôi tới đây xin làm bảo mẫu.” Đường Điềm móc ra một tờ quảng cáo nhỏ, “Đã liên hệ với quản gia Trần ở biệt thự số 03 rồi, hôm nay tôi tới phỏng vấn.”
Tối qua sau khi đi tra tư liệu, cô liền nghĩ phải tìm cái cớ để đến đây điều tra, cả nửa ngày mới tìm được tin tức ở đây có người thông báo tuyển dụng bảo mẫu, hôm nay đến đây xin việc là giả, điều tra tin tức ở biệt thự số 14 mới là thật.
Nhân viên bảo vệ trên dưới đánh giá Đường Điềm, thấy cô chỉ là một cô gái, hắn vẫy tay, cũng không hỏi thêm gì.
Đường Điềm cười với đối phương, đeo ba lô trên vai đi vào cổng lớn.
Sau khi tiến vào mới phát hiện khu biệt thự này rộng hơn cô tưởng nhiều, các tòa nhà đơn lập ba tầng đều có sân riêng, mỗi căn lại cách nhau khá xa, dù có xảy ra chuyện gì thì người khác cũng không biết được.
Khu biệt thự chia làm hai khu Nam Bắc, khu Nam còn lác đác có ô tô tư nhân đậu trong sân, có thể thấy là có người ở.
Càng đi về phía Bắc lại càng vắng vẻ, có vài căn biệt thự còn chưa được bán đi, đèn đường cũng hỏng không ít cái.
Căn nhà xảy ra chuyện nằm ở cuối khu Bắc, cách những căn biệt thự khác một khoảng, ngăn cách bởi một khu vườn nhỏ, tự thành một ngôi nhà biệt lập.
“Đến rồi.” Đường Điềm dừng chân, nhìn căn biệt thự số 14 ở trước mắt.
Căn biệt thự ba tầng kiểu Tây cũ nát, dây leo xanh biếc bò khắp mặt tường, bên ngoài rào dây cảnh báo, trên cửa nhà dán giấy niêm phong trắng, có thể nhìn thấy dấu vết bị cháy xém của một căn phòng ở trên lầu, những phòng khác đều được xem như bảo quản tốt.
Không biết có phải là vì đang ở trên đỉnh núi hay không, mùa hè nhưng trời vẫn lộng gió mát hơn những nơi khác.
Trái phải nhìn quanh, chỗ này đã bị bỏ hoang từ lâu, cũng không có lắp đặt cameras.
Đường Điềm chui vào trong dây cảnh báo, dường như căn nhà này thường xuyên có người tới thám hiểm nên ngoài cửa tuy vẫn còn dán giấy niêm phong lỏng lẻo nhưng mấy cánh cửa sổ hỏng ở lầu một đã mở toang, trong vườn hoa ngoài đống cành khô lá rụng còn có một số túi đóng gói thực phẩm rác rưởi linh tinh bị người ta ném lại sau khi ăn xong.
Đường Điềm chống vào vách tường cao cỡ nửa người, cẩn thận mảnh pha lê vỡ đi vào trong nhà.
Đang giữa ban ngày nhưng nhà lại ở trong góc tối không đón được ánh sáng, hơi ẩm lạnh lẽo bên trong ập vào trước mặt.
Nơi mà Đường Điềm đang đứng hẳn là phòng bảo mẫu, căn phòng không lớn, tủ đã bị mục nát lỗ chỗ từ lâu, còn có một chiếc giường gỗ bám đầy tro bụi.
“Cũng may là mình có chuẩn bị.”
Cô lấy đèn pin và khẩu trang trong ba lô ra, đeo bao tay vào rồi kiểm tra hết mấy ngăn tủ ở gần đó, bên trong không thu hoạch được gì nhưng cũng hoàn toàn không khiến cô nhụt chí.
Nơi này đã bỏ hoang mười năm, không biết bao nhiêu người lớn gan chạy tới thám hiểm, nếu thật sự có cái gì thì cũng chẳng còn lưu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...