Bài đồng dao khủng bố quỷ quyệt vang lên trong không trung, “cạch”, cuộc trò chuyện đột ngột gián đoạn.
Đường Điềm đọc lời kết theo kịch bản, “Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.
Cảm ơn các bạn đã lắng nghe, chúng ta sẽ ở kỳ tiếp theo — Gặp lại!”
Nói đến kỳ tiếp theo cô suýt nữa đã dừng lại, còn may là phản ứng kịp thời che giấu đi.
Sau khi phát xong khúc nhạc kết thúc, dải tần số âm thanh của radio khôi phục thành một đường thẳng tắp tĩnh mịch, Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm, buổi đầu tiên của chủ bá thực tập cuối cùng cũng kết thúc.
Sau đó cô trơ mắt nhìn giao diện, bộ đếm ngược mới lại bắt đầu: Còn 168 giờ trước lần phát sóng tiếp theo.
Chủ bá hãy chuẩn bị sẵn sàng trước.
“Hố bố à,” Đường Điềm đau lòng ôm đầu, “Bảy ngày phát sóng một lần, mỗi lần đều phải kể chuyện ma có thật, ta đi đâu mà tìm tư liệu chứ!”
Lần này cô kể chuyện minh hôn của mình, cuộc gọi của cậu nhóc kia có thể xem như là nhắc nhở, nhưng cô cần phải đi điều tra tình hình cụ thể và chân tướng mới có thể suy xét xem nó có dùng cho kỳ tiếp theo của chương trình được hay không.
Bằng không tùy tiện bịa cái chuyện ma rồi đem ra kể, cô tin là cái đài phát thanh này sẽ dạy cô làm người một lần nữa.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Đường Điềm nhận được tin nhắn.
【Để sưu tầm tư liệu cho chuyện ma có thật, hãy dũng cảm mà xuất phát đi chủ bá thực tập! Phần thưởng lớn đang chờ đợi ngươi, việc chuyển sang chính thức cũng đã trong tầm với rồi.】
【Đến biệt thự Lộ Hồ ở vùng ngoại ô phía Bắc để giúp thính giả trung thành duy nhất của ngươi giải trừ trò chơi trốn tìm.】
“Biệt thự Lộ Hồ?” Đường Điềm là người ngoài tỉnh, đến nơi đây trời xa đất lạ, cũng không rõ là chỗ nào.
Cô theo thói quen lên mạng tìm kiếm, sau khi xem xong thì nổi hết da gà da vịt.
Biệt thự Lộ Hồ là khu biệt thự nằm trên đỉnh núi ở ngoại ô phía Bắc thành phố C, là tòa kiến trúc đã mười mấy hai mươi năm, khi ấy vẫn là chỗ ở của quan to hiển hách.
Sau đó có một căn biệt thự xảy ra chuyện, nghe nói ông chủ của nhà kia đột nhiên phát cuồng, nửa đêm chém chết vợ và hai đứa nhỏ trong nhà rồi phóng hỏa tự thiêu mà chết.
Lúc ấy công tác an ninh của biệt thự rất tốt, phát hiện hỏa hoạn liền lập tức triệu tập người đến dập tắt lửa, bởi vậy mặt ngoài của biệt thự gần như không bị thiêu hủy.
Các nhân viên an ninh vội vã đi vào cứu người lại thấy được một cảnh tượng đáng sợ của cuộc đời.
Sau khi gia đình này xảy ra chuyện, thân thích còn lại trong nhà nhanh chóng chia tài sản, nhưng không ai dám lấy căn biệt thự.
Sau đó công ty phá sản phải lấy nó ra làm thế chấp, bị toà án tịch thu, lúc sau bán đấu giá bị một công ty thu mua.
Việc này trôi qua nhiều năm như vậy, vốn dĩ đã sắp mai danh ẩn tích, tin tức mới nhất là toà án lấy ra bán đấu giá một số căn nhà bị tịch thu, trong đó có một căn biệt thự chết người, phóng viên phỏng vấn một người dân, muốn hỏi thăm cảm nhận của bà về căn nhà này, không ngờ bác gái kia nghe xong còn có vẻ cao hứng, “Ba trăm vạn mua căn biệt thự sao? Quá có lời rồi!”
“Nhưng mà căn biệt thự kia từng có người chết…”
“Nhà nào mà không có người chết chứ?” Bác gái không chút để ý, “Diện tích lớn như vậy, với giá thị trường hiện tại ít nhất cũng phải sáu bảy trăm vạn, bây giờ chỉ ba trăm đã có thể mua rồi, quá có lời! Nếu không phải tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi nhất định sẽ mua nó! Cậu xem căn biệt thự mà cả gia đình đều chết ở khu biệt thự Hồ Lộ nổi tiếng nhất của chúng tôi kia, không phải là đã được người ta mua rồi sao!”
Đoạn phỏng vấn đó, phóng viên bị nghẹn cứng họng không nói nên lời, bên này màn hình quần chúng ăn dưa xem hi hi ha ha, bình luận như mưa sao băng.
Vì thế căn biệt thự lại nổi tiếng trên mạng một trận, nghe nói còn có người thám hiểm đêm khuya, xảy ra không ít việc lạ.
Đường Điềm xem qua tất cả thông tin có thể tìm được, càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, “Gia đình này tổng cộng bốn người, cha mẹ và anh trai em gái, chỉ có hai đứa nhỏ.
Nếu Tiểu Minh là người nhà bọn họ, sao lại hoàn toàn không có bất kỳ tư liệu gì về thằng bé.”
Cô lại nghĩ tới những lời mà Tiểu Minh nói, “Cha mẹ chỉ có hai đứa nhỏ đại bảo bối và tiểu bảo bối.”
Là Tiểu Minh vốn dĩ không tồn tại, hay là dấu vết tồn tại của thằng bé đã bị người ta xóa sạch?
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Điềm lòng mang đầy nghi hoặc đến khu biệt thự ở Thanh Sơn.
Ngồi hơn hai tiếng xe buýt mới đến chân núi Thanh Sơn, nhưng lên trên nữa thì không có xe.
Vất vả lắm mới bắt được chiếc taxi, tài xế vừa nghe liền lập tức nói có thể đi lên, chỉ là không dùng đồng hồ tính giờ mà tính giá luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...