Lời nói dừng lại, Đường Điềm bị hai từ vừa to vừa đỏ đập vào mắt, “Chuyện, minh hôn.”
Cô chờ kịch bản tiếp theo gửi đến, nhưng không ngờ vài giây sau, điện thoại bất động như giả chết.
Đôi đồng tử của Đường Điềm chợt co chặt, trong tiếng điện lưu rè rè, cô đeo tai nghe nhưng vẫn nghe được nhịp tim của mình, từng tiếng từng tiếng một, dồn dập mà rõ ràng.
Đây là sự cố phát thanh thảm nhất — cái đồ điện thoại tró này, chuyên mục bị bỏ trống mà còn không báo trước với cô một tiếng!
…
Trong lúc phỉ nhổ cái điện thoại không đáng tin, đầu óc cô cũng xoay chuyển nhanh chóng, nó muốn cô tự mình phát huy sao? Nếu nguyên tắc chính của cái đài này là chỉ kể chuyện ma có thật, vậy hiện tại cô cũng chỉ có thể kể những chuyện mà mình vừa mới trải qua.
Cô lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi mở miệng, “Các bạn đã từng nghe nói đến minh hôn chưa? Câu chuyện mà tôi muốn kể bắt đầu từ nửa tháng trước…”
Cô cố ý hạ giọng nói, âm thanh lương bạc âm u lạnh lẽo vang lên trong đêm tối yên tĩnh không người.
Đường Điềm kể lại trải nghiệm của mình, chỉ là chỉnh sửa nhân vật dùng tên giả.
Dù sao cũng là chuyện mình đã trải qua, lời nói cũng tương đối chân thật còn có cảm giác rất nhập tâm.
Vì phối hợp với chuyên mục Lời trong đêm của mãnh quỷ, cô còn cố ý trầm giọng xuống, mà theo lời kể của cô, những cảnh đã xảy ra trong nửa tháng qua lại lướt qua đầu một lần nữa.
“Lục Dao và những người khác đều ngây ra, bọn họ như đi xuyên qua núi từ giữa lưng chừng.
Khi hỏi lại ông lão nâng thi thể, người nọ nói dọc đường đi không xảy ra chuyện gì cả, ông ta cũng không hề nói một câu nào…” Cô vừa mới kể đến đoạn trở về thôn Đại Loan thì điện thoại rung lên, tin nhắn nhảy ra một đoạn văn bản mới, cô liếc mắt nhìn, “Nếu muốn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, xin hãy lắng nghe buổi kể chuyện lần tới.”
Cái đài nát này cũng chẳng có mấy người nghe, còn ra vẻ thần bí.
“Vậy tiếp theo chúng ta bắt đầu với thời gian kết nối đường dây nóng ngày hôm nay.”
Theo như kịch bản, cô chờ một lát, vẫn không có ai gọi vào đường dây nóng, “Xem ra mọi người đều có chút ngượng ngùng, nhưng mà cơ hội hiếm có, các bạn thính giả phải quý trọng.”
Cột theo dõi lượng truy cập theo thời gian thực hiển thị chỉ có 1 người nghe.
Đường Điềm đang tò mò về vị thính giả duy nhất này thì ngay lập tức, ánh đèn báo màu đỏ đột nhiên bật sáng, Đường Điềm mở kết nối, “Xin chào bạn thính giả, hoan nghênh — ”
“Chị gái,” giọng nói quen thuộc đáng sợ lại truyền qua điện thoại, mang theo sự non nớt và ủy khuất, “Em không muốn chơi trốn tìm nữa, chị giúp em được không?”
Đường Điềm: “…” Cái đứa nhóc chết tiệt.
Hóa ra con số 1 đáng thương kia chính là nhân viên duy nhất, kiêm thính giả của đài phát thanh này.
Đường Điềm mím môi mỉm cười, tận lực để mình trông có vẻ hòa ái dễ gần, “Bạn nhỏ à, em tên gì? Vì sao lại phải chơi trốn tìm, nói với chị có được không.”
“Em là Tiểu Minh,” Tiểu Minh trả lời rất mau lẹ, có lẽ là vì đã bị Đường Điềm thu phục, nó không hề ra vẻ quỷ khí, trông tự nhiên hơn nhiều, “Cha mẹ với anh chị của em, mỗi ngày cả nhà đều sẽ cùng em chơi trốn tìm.”
“Em trốn ở khắp nơi, cứ trốn như vậy, còn cha thì cầm rìu tìm tụi em.
Tìm được một người thì chặt đầu người đó xuống.
Sau đó lại tiếp tục tìm người tiếp theo.
Tìm được người thứ hai, chặt bỏ tứ chi; người thứ ba, khoét đôi mắt mũi miệng và lỗ tai, người thứ tư là thảm nhất, nội tạng bị moi ra, thân thể bị cắt thành nhiều khối.”
Lời nói thì ngây thơ nhưng lại kể về một trò chơi dày đặc âm khí.
Nghĩ đến hình ảnh máu me đó, Đường Điềm đột nhiên thấy hơi buồn nôn, đây là trẻ nhỏ nói hươu nói vượn, hay là… người nhà này đều đã là quỷ?
“Tiểu Minh à, tên đầy đủ của em là gì? Em sống ở đâu? Trò này không chơi được nữa, chị có thể nói chuyện với người nhà của em không?”
Cậu nhóc cười, “Chị, trong nhà cha mẹ của Tiểu Minh có ba đứa con, một đứa gọi là đại bảo bối, một đứa là tiểu bảo bối, vậy đứa còn lại tên là gì?”
Loại câu đố hỏi xoáy đáp xoay này Đường Điềm không chút nghĩ ngợi, “Tên là Tiểu Minh, chính là em.”
“Sai rồi.” Giọng trẻ con thâm trầm cười rộ lên, “Cha mẹ của em chỉ có hai đứa con thôi.”
Đường Điềm nhận ra điều gì đó, đang định hỏi thì Tiểu Minh lại ngâm nga một bài đồng dao, “Mẹ giết tôi, ba ăn tôi… Anh và chị tôi ngồi dưới gầm bàn, nhặt xương của tôi lên, chôn trong mộ đá lạnh lẽo.”
(Hy: Đây là bài《Mẹ tôi giết tôi》trong tập đồng dao Ngỗng Mẹ, kể về một cậu bé bị mẹ kế giết hại, sau đó bà ta nói với người cha là cô chị không cẩn thận giết cậu bé, rồi nấu xác cậu bé đem cho người cha ăn, cô chị đau xót đem xương em trai chôn dưới gốc cây.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...