Bà lão chảy nước dãi bên miệng, ngơ ngác phe phẩy cây quạt, không có đáp lại một câu.
Người phụ nữ lòng nóng như lửa đốt oán trách một trận rồi lấy khăn tay lau miệng cho bà, phân phó người đàn ông đi nấu cơm, “Còn đứng đó làm gì, mau đi làm cơm đi.”
“Đưa tiền ăn cho tôi.” Người đàn ông cười hì hì xòe tay ra.
Người phụ nữ tức muốn hộc máu mà mắng, “Cút, hôm qua mới cho anh sinh hoạt phí tuần này! Có phải anh lại đánh bạc thua rồi không?!”
Hai người cãi nhau không dứt, bà lão không biết nhìn đi đâu, mơ hồ ngâm nga, “Tiểu Yến Tử, mặc áo hoa, mùa xuân hàng năm đều tới đây, ta hỏi chim én vì sao ngươi tới, chim én nói mùa xuân ở nơi này đẹp nhất…”
Bà lão đã không còn nhớ mình là ai, không nhớ đường về nhà, nhưng vẫn mơ mơ màng màng đi đến cửa hàng, như trước kia giúp con gái trông cửa tiệm.
Người phụ nữ đuổi người đàn ông đi rồi mới bước vào cửa tiệm nhỏ hẹp, phát hiện một quyển vở ố vàng đang mở ra đặt trên mặt bàn, “Ai lấy ra vậy.”
Trong quyển vở này đều là tiểu khu xưa cũ, rất khó ở, bình thường chị ta đều nhét vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.
Chị ta nhìn thấy trên trang mở ra có một nét gạch bỏ bằng bút mực nước trên thông tin của một ngôi nhà, vậy có nghĩa là căn đó đã được cho thuê.
“Khu nhà thuộc đơn vị của Cục tài nguyên nước, số 402 tòa nhà 4,” người phụ nữ thấy kỳ quái, “Đây không phải là tòa nhà ma kia sao, thuê khi nào vậy chứ.” Đang định hỏi người trong xã khu thì một giọng nói lành lạnh bỗng nhiên vang lên trước mặt, “Là tôi thuê.”
Người phụ nữ ngẩng đầu mới phát hiện có người đang đứng ở cửa, cô gái để mặt mộc, mái tóc đen làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn, dáng vẻ ốm yếu không sống được bao lâu, chị ta mở miệng, “Cô đã đi xem rồi sao? Ai dẫn cô đi vậy?”
Căn nhà kia hiện tại là tài sản của xã khu, dãy cửa tiệm này cũng thuộc về xã khu, bên đó đã đưa căn 402 kia cho bên môi giới bọn họ, thuê được thì thuê, dù có thuê cũng không có phí môi giới nên bình thường bọn họ cũng không mấy để bụng.
Đường Điềm gật đầu, bàn tay mở ra, một chiếc chìa khóa nằm lòng bàn tay.
Người phụ nữ lục trong ngăn kéo, quả nhiên là không tìm được chìa khóa 402, chị ta nghĩ chắc là bên xã khu đến đây lấy chìa khóa, xem nhẹ oán giận một câu, “Chị Lâm cũng không nói một tiếng.”
“Vừa rồi chị không có ở đây.” Đường Điềm tiếp lời.
Người phụ nữ cũng không có hoài nghi, “Vậy được rồi, chắc chị Lâm cũng nói giá nhà với cô rồi nhỉ.
800 một tháng, không bao gồm tiền điện nước, thuê nửa năm, đặt cọc thêm ba tháng tiền thuê, mỗi quý giao một lần.
Giao cho tôi hay bên xã khu đều được.”
Đường Điềm móc ví tiền ra, người phụ nữ lưu loát viết hợp đồng, nhanh chóng một tay giao tiền một tay giao hợp đồng, thanh toán xong.
“Cảm ơn.” Đường Điềm cất chìa khóa và hợp đồng rồi bước ra khỏi cửa tiệm, ánh mắt đảo qua nhìn bà lão khờ dại đang ngồi trên băng ghế bên ngoài, trong miệng ngâm nga bài hát thiếu nhi, chậm rãi phe phẩy cái quạt hương bồ, vẻ mặt dại ra, hoàn toàn khác với cô nhìn thấy trước đó.
Thu lại tầm mắt, Đường Điềm sải bước đến siêu thị gần đó, dự định mua một ít đồ dùng sinh hoạt, đối phó cho qua buổi tối hôm nay, còn lại thì để ngày mai lại đi mua.
Tuy rằng căn nhà này là bà lão kia nguyện ý cho cô ở, nhưng nhân gian có quy củ của nó, vì tránh gặp phiền toái về sau, vẫn là dựa theo trình tự bình thường ký kết hợp đồng khiến người ta yên tâm thì hơn.
Đường Điềm rời đi không lâu, chị Lâm thư ký của xã khu tới thu tiền thuê, bà chủ cửa tiệm môi giới liền nói chuyện phiếm vài câu, nói đến chuyện cho thuê nhà, “Căn 402 của Cục tài nguyên nước, không ngờ còn có người thuê.
Lúc trước bị quỷ làm loạn nhiều lần như vậy.
Cô gái kia cũng gan thật.”
Bà chủ thuận tay đưa tiền thuê vừa thu và hợp đồng cho chị Lâm, đối phương cảm thấy rất hứng thú, “Là con gái à? Một người ở sao?”
Bà chủ không thể hiểu được, “Chờ đã, không phải chị dẫn người ta đi xem phòng sao?”
“Tôi không có,” thư ký Lâm càng mờ mịt, “Buổi trưa tôi có cuộc họp.
Làm gì có thời gian để dẫn người đi xem phòng.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết đã xảy ra chuyện trong căn nhà ma ám này, nhất thời đều cảm thấy bản hợp đồng nóng đến phỏng tay, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, “Cô gái kia là người hay là quỷ?”
Bà lão đang ngâm nga bài đồng dao ngoài cửa không biết nghe được cái gì mà nhìn vào trong cười ngớ ngẩn với con gái.
Người phụ nữ nhanh chóng đi ra ngoài, “Nước miếng lại chảy xuống rồi!” Chị ta vội cầm khăn lau, trong miệng oán trách nhưng động tác trên tay lại tỉ mỉ nhẹ nhàng.
Lơ đãng liếc thấy có thứ gì đó trong túi của bà lão, “Ấy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...