Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cô bỗng nhiên lao ra phía sau, cùng lúc đó, một món đồ rơi mạnh xuống mặt đất rồi vỡ vụn ra, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn nhà.
Sau khi tay chân chạm đất Đường Điềm lại lao ra sau theo quán tính, cô liên tục lùi lại cho đến khi lưng đụng vào chân tường, cô thở dốc thật mạnh, kinh ngạc chưa dứt mà giương mắt lên, “Trần Bằng?”
Người vừa rồi nấp ở phía sau cửa tấn công cô đúng là Trần Bằng.
Lúc này động tác của hắn cực kỳ quái dị, cả người vì dùng sức mà khuôn mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên trên chân mày, hai tay giơ cao thứ gì đó bất động giữa không trung, đôi mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay đang nâng lên của mình —
Dưới ánh trăng màu bạc, một bàn tay xanh trắng với khớp xương rõ ràng đang nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Bàn tay kia lạnh như là tảng băng ngàn năm, ngay cả hơi thở cũng có thể khiến cho người ta đông cứng.
Trần Bằng đứng bất động, tựa như bàn tay kia đang bóp lấy cổ hắn, nỗi sợ hãi tràn ra nơi đáy mắt.
Lúc trước gặp phải một vài chuyện kỳ lạ, bao gồm quỷ đập tường ở thôn Đại Loan, nhưng dù sao cũng chỉ hoảng sợ mà không gặp nguy hiểm, hơn nữa hắn lại không có tận mắt nhìn thấy quỷ hồn.
Hiện tại mới xem như thật sự đối diện trực tiếp với thứ hắn sợ hãi nhất trong sâu thẳm nội tâm.
“Anh, anh cả?!”
Giọng nói của Trần Bằng run rẩy mà vỡ vụn, Đường Điềm thuận tay cầm lấy giá cắm nến trên bàn, bỏ ngọn nến ra, nhắm tâm mũi nhọn về hướng hắn, cười lạnh nói, “Thế nào, anh tới giết người diệt khẩu sao?”
Dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng lưng Trần Bằng đổ trên mặt đất, sát bên cạnh là bóng dáng một người đàn ông khác.
Đường Điềm vừa dứt lời thì bàn tay ở cổ tay của Trần Bằng bỗng nhiên biến mất, ánh trăng rơi trên mặt đất lãng đãng như nước, bóng người vừa nãy cũng phụt biến mất.
Trần Bằng khẽ thở hắt ra, lực khống chế thân thể đột nhiên trở về, tay chân hắn mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, ngực kịch liệt phập phồng, thở dốc liên tục, lẩm bẩm như điên, “Là thật, trên đời này thật sự có quỷ!”
Đường Điềm lười nghe hắn nói sảng, cầm lấy tách trà ném xuống bên cạnh hắn, “Trần Húc là do anh giết đúng không? Nói đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức, anh là mang tội mưu sát chưa thành!”
Mấy chữ báo cảnh sát đã kích thích Trần Bằng, hắn dần dần hoàn hồn từ trong hoảng sợ, thấy Đường Điềm cầm giá cắm nến trong tay với vẻ mặt vô cảm, hắn chỉ vào vết xanh tím trên cổ tay mình, không thể tin được mà gầm nhẹ, “Cô nhìn thấy đúng không? Anh ta, anh ta thật sự xuất hiện! Tại sao cô không sợ quỷ mà còn nghĩ tôi có giết người hay không chứ, rốt cuộc cô có phải là người không!”
Đường Điềm ném ánh mắt xem thường cho hắn, “Bởi vì anh là người sống mà còn đáng sợ hơn cả quỷ, quỷ không cần mạng sống của tôi nhưng anh lại muốn hại tôi.
Đừng nhiều lời, mau trả lời tôi đi,” cô lặng lẽ đưa tay vào túi, lấy điện thoại ra rồi nhấn nút ghi âm, “Trần Húc là anh giết phải không?”
Trần Bằng kích động, xua tay kêu lên, “Không — không phải! Không phải tôi!”
“Vậy tại sao anh lại muốn giết tôi diệt khẩu?”
Trần Bằng ngậm chặt miệng, trong mắt tràn đầy oán độc.
Trong nhà chỉ có mấy người, khoảng sân mà cô ở lại là chỗ trước kia Trần Húc sống, người làm trong nhà sợ đến mức không dám đến đây vào buổi tối.
Thần không biết quỷ không hay xuống tay giết cô, dù sao cô bị ung thư sẽ chết bất cứ lúc nào, cho cô vào trong quan tài rồi hạ táng, sẽ chẳng ai biết được sự thật.
Còn về phía Trần Vân Chí, hắn tin là tới lúc đó cha cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc giấu đi sự thật này.
Hắn đã lên kế hoạch rất tốt, không ngờ là ngay thời khắc mấu chốt lại lần nữa bị Trần Húc phá hoại — lại là anh ta!
Đường Điềm nghiêng đầu, “Thật ra anh nên cảm thấy may mắn là vừa rồi không có thật sự giết tôi đi.
Anh không biết chứ, trước khi tôi cầm video tới tìm ông chủ Trần thì đã chép và viết rõ ngọn nguồn của sự việc thành một email, được lưu trong hộp thư của tôi.”
“Tôi đã lên lịch gửi vào lúc 12 giờ tối.
Nếu mỗi ngày tôi không sửa thời gian gửi, vậy thì qua 12 giờ email này sẽ được gửi đến cho vài người bạn và giáo sư của tôi, bọn họ sẽ giúp tôi báo cảnh sát.
Đương nhiên tôi cũng tiện tay gửi cho đại V Weibo nổi tiếng và hộp thư gửi bài weibo chính thức của Cục cảnh sát địa phương ở đây.”
Trần Bằng nghiến răng nghiến lợi phẫn hận trừng mắt Đường Điềm, “Cô!”
Đường Điềm buông tay, “Dù sao tôi cũng không sống được bao lâu, anh giết tôi, chuyện này cũng sẽ tuồn ra ngoài.
Đến lúc đó ông chủ Trần cũng chẳng thể cân nhắc nên đưa sự thật ra thế nào.”
Trần Bằng thở hắt ra, đỡ tường đứng dậy, hắn sửa lại quần áo, bình tĩnh nói, “Bao nhiêu tiền để mua việc cô câm miệng và rút hết tất cả video về?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...