Đi theo ông lão vào bãi sông đầy đá cuội, ông ta hướng cằm về phía mặt nước, “Thấy không, trên mặt nước đều là thi thể trôi nổi đấy.”
Mọi người đưa mắt nhìn, cái nhìn đầu tiên chỉ thấy mấy màu sắc sặc sỡ trôi nổi trên mặt sông, hồng, trắng, đen, còn có những màu khác, bao phủ dòng sông xanh lè.
Trần Bằng há mồm, “Ở đâu, tôi không thấy…”
Nói còn chưa dứt lời thì mặt đã trắng bệch.
“Đó là quần áo của người chết.
Người mà mấy người muốn tìm mặc đồ kiểu nào?” Ông lão hỏi.
Thư ký chịu đựng cơn buồn nôn, “ u phục đen áo sơ mi trắng, cà vạt sọc màu lam.”
“Tôi biết rồi.” Ông lão ra hiệu, “Ở đó có mái che nắng, mấy người có thể chờ ở đó.”
Trần Vân Chí dẫn đầu bước vào, mái che nắng được dựng bằng cỏ bồng(*) và trúc, trên mặt đất đặt một phích nước, hai cái ghế dựa, một cái quạt ba tiêu, ngoài ra không còn gì khác.
Cỏ bồng
Vương Lão Ngũ cũng nói nơi này âm khí nặng, bọn họ không ở đây qua đêm, chỉ có ban ngày đến đây xem có thi thể mới trôi tới hay không.
Hai cái ghế, Trần Vân Chí đương nhiên là người ngồi, còn một cái người phụ nữ gấp gáp ngồi xuống, mang đôi giày cao gót mười phân đi cả một đường thật sự là có chút không chịu nổi.
Trần Bằng đứng ở bên cạnh bà, quay đầu đi không nhìn mặt hồ, mặt đầy vẻ chán ghét.
“Vù —”
Cùng với tiếng gầm rú chói tai, Thạch Đầu khởi động ca nô, đỡ ông lão lên thuyền, hắn ở phía trước lấy dây lấy móc, còn ông lão phụ trách lái thuyền giữ phương hướng.
Ca nô xuyên qua mặt nước trôi nổi thi thể, dây thừng quấn trên vai Thạch Đầu, tay phải cầm móc sắt, thỉnh thoảng lại vớt thi thể ở mạn thuyền lên xem xét.
Không ngồi dưới mái che nắng, Đường Điềm cũng chẳng ủy khuất chính mình, đơn giản tìm một cục đá ở gần mái che ngồi xuống.
Nơi này không chỉ có thi thể mà còn tụ tập các loại rác rưởi trôi nổi.
Bọc nhựa trắng đục, từng bầy muỗi bay tán loạn, xác động vật thối rữa nổi lềnh bềnh… mùi tanh hôi khó ngửi bay theo từng đợt gió.
Đường Điềm cảm thấy mùi này có chút quen thuộc nên cố ý ngửi thử, xác định giống với mùi trên người Trần Húc lúc ở thư phòng lấy sổ nhật ký, chỉ là mùi của anh nhẹ hơn.
Trong lòng cô đã có vài phần nhận định, thi thể của Trần Húc ở đây, hôm nay nhất định sẽ vớt được.
“Có nước không?” Sau khi đợi một lát, Trần Bằng lại muốn uống nước, thư ký nói xin lỗi, “Vừa rồi xuống xe vội vàng nên không có mang theo.
“
Hai ngày nay Trần Bằng tâm phiền ý loạn, lửa giận rất lớn, chỉ vào thư ký hung tợn mắng, “Cậu làm việc chẳng có chuẩn bị gì cả, muốn khát chết tôi sao.”
Thư ký liên tục xin lỗi, Trần Vân Chí cũng nhìn không được, “Được rồi.
Tình huống bây giờ thế nào đâu phải con không biết, đêm qua Tiểu Trần còn chưa chợp mắt, hết thuê xe lại tìm đường.
Sơ suất một chút cũng là dễ hiểu.
Trên xe có một thùng nước, con chịu một lát đi.”
Nói đến trên xe, người phụ nữ bỗng nhiên nói, “Vừa rồi em nhìn thấy trong tay Tiểu Đường cầm một chai nước.” Trừ cô ra, mấy người khác đều ngại phiền toái cũng không đoán trước lại phải đợi lâu như vậy nên đã không lấy.
Nói còn chưa dứt lời, mấy người đều đồng loạt nhìn về phía Đường Điềm, thấy cô đang ngửa đầu, cổ họng chuyển động lên xuống, một hơi uống hết nửa chai nước, sau đó quơ quơ cái chai rỗng, tiếc nuối nói với mọi người, “Uống hết rồi.”
Mọi người: “…” Nghẹn chết đi!
Thấy sắc mặt cậu hai vặn vẹo, thư ký nhìn quanh thấy phích nước màu đỏ, “Cậu hai, nếu cậu muốn uống nước, tôi xem thử nơi này có không nhé?”
Hắn đứng dậy đi xem, Trần Bằng khoanh tay, nhíu mày ghét bỏ, “Có quỷ mới biết là nước từ khi nào.”
Thư ký mở ra lắc thử, thấy miệng bình còn bốc hơi nóng, “Vừa rồi ông Vương có nói, mỗi sáng bọn họ đều đến đây canh gác một buổi, nước này có lẽ là do bọn họ nấu lúc sáng.
Vẫn còn một ít, cậu hai muốn uống không.
Đây còn một cái bình tráng men.”
Cậu hai họ Trần cao quý bắt bẻ thật sự không muốn uống, nhưng trong hồ vớt cũng không thuận lợi, hai người kia lái ca nô, cách tầm mắt bọn họ càng ngày càng xa.
Cuối cùng cả hai biến mất trên mặt hồ, lái thuyền về phía hạ lưu.
Lại hơn nửa giờ trôi qua, Trần Bằng thật sự nhịn không được, hắn đổ nước ra trước để thử nhiệt độ, cảm thấy không nóng, dứt khoát nhấc bình nước lên rót trực tiếp vào miệng.
Đây đã là sự kiên nhẫn lớn nhất của hắn.
Nhưng hắn không chạm miệng vào, miệng bình lại khá lớn, hắn đổ cũng mạnh nên không chỉ sặc mà còn làm ướt hết cổ áo, chật vật không sao nói được.
“Chết tiệt!” Trần Bằng lau miệng, tức đến nỗi suýt ném bình nước đi.
Đúng lúc này, tiếng động cơ nổ ầm ầm từ xa truyền lại gần, mọi người lên tinh thần, cầm lòng không đậu mà đứng lên.
Ca nô lao thẳng về phía bọn họ, xuyên qua hàng đống thi thể trôi nổi trên mặt hồ, vài phút sau thì đến bờ sông.
Thạch Đầu thân hình cường tráng đứng ở trước ca nô, sợi dây thừng trong tay buông thõng xuống hồ như đang kéo thứ gì đó, ông lão ngồi ở đuôi thuyền vẫy tay với bọn họ, khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi cười như đóa hoa cúc nở bông, “Vớt được rồi! “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...