Lấy Quỷ Làm Chồng
Đường Điềm càng xem càng kinh sợ, phần lớn ghi chép ở phía sau đều liên quan đến cái điện thoại màu đen này, Trần Húc hận không thể ném nó đi nhưng cái điện thoại này lại luôn trở về bên người anh một cách nguyên vẹn.
Ngày 01 tháng 10
Tôi đã bật nó lên.
Thì ra là thế.
Nhưng tôi không sẵn lòng.
Năng lực như vậy, tôi vốn dĩ đã chịu đủ rồi.
Đừng trở lại nữa.
“Nó chắc là chỉ cái điện thoại này.
Không muốn, có nghĩa là cái điện thoại có thể đã đưa ra yêu cầu gì đó với anh ta nhưng anh ta lại từ chối.” Đường Điềm trầm ngâm, “Quan trọng nhất chính là, Trần Húc có năng lực gì đặc biệt?”
Cô có xem mấy quyển sách nói những người có chấp niệm sau khi chết mới ở lại, vậy phải là chấp niệm lớn cỡ nào mới có thể khiến Trần Húc biến thành quỷ mà còn có sức mạnh cường đại như vậy?
Cô nhanh chóng lật đến trang cuối cùng.
Ngày 07 tháng 12 năm 2007
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Một bát canh mang đi Đại Hoàng đã làm bạn với tôi mấy chục năm.
Còn có cả người tôi đã từng xem như người thân.
Quên đi, tôi phải rời khỏi nơi này.
Thời gian viết bản tùy bút cuối cùng vừa lúc là nửa năm sau khi anh nhặt được cái điện thoại, khi đó Trần Húc mới 16 tuổi.
Chỉ hai dòng ngắn gọn nhưng lại có một loại tâm chết lặng không còn gì đáng buồn hơn.
Phần sau không có thêm nội dung gì mới.
Hơn nữa quyển sổ nằm xen lẫn với đống sách trên kệ, mặt ngoài phủ một lớp bụi mỏng, xem ra đã lâu không có ai động đến.
“16 tuổi, rời đi.
Là đi du học sao?” Đường Điềm nhớ khi Vương Lệ giới thiệu về đại thiếu gia Trần gia có nói anh học đại học ở nước ngoài, sau đó thì học nghiên cứu, bởi vì cha Trần kêu anh về giúp đỡ nên anh mới về, vốn dĩ là định ở lại bên kia.
Cô chống cằm lâm vào trầm tư, “Canh có độc, hại chết chó cưng và một người thân của anh? Là Trần Bảo sao.”
Phần sau của quyển tuỳ bút rất ít nhắc tới Trần Bằng và Trần Bảo.
Mà chuyện này hỏi một quỷ mai môi như Vương Lệ nhất định là không biết, chỉ có một vài người cũ ở căn nhà cao cửa rộng này mới có thể biết.
“Xem ra ngày mai phải đi giao tiếp với những người ở đây rồi.” Ma quỷ chết không nhắm mắt tìm tới cô, nhìn bản tuỳ bút này, trong lòng cô cũng có rất nhiều tò mò.
Tuy rằng lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhưng dù sao cô cũng không sống được bao lâu, vậy thì dùng khoảng thời gian cuối cùng này để hoàn thành di nguyện của anh ta đi.
Bản tuỳ bút không có nhắc đến kết cục của cái điện thoại, Đường Điềm đoán có thể anh vẫn chưa bỏ nó, có lẽ là đã theo anh tới nước ngoài.
Cái điện thoại này thật sự kỳ quái, cô cũng không muốn tiếp xúc với nó nên không có tìm tung tích của nó ở thư phòng.
Đặt sổ nhật ký lại trên kệ sách, trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm.
…
“Hừm…”
Sáng sớm hôm sau, Đường Điềm mở mắt định ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì đã lập tức ôm cổ, cũng không biết tối qua ngủ tư thế quái gì mà bị sái cổ.
Xoa cổ chậm rãi ngồi dậy, tấm chăn từ trước ngực trượt xuống, Đường Điềm phát hiện mình đang nằm ở trong phòng, những cảnh tượng khủng bố ở thư phòng tối qua dội vào đầu như một thùng nước lạnh từ đầu gội xuống, cô thoáng chốc tỉnh táo, “Lại là mơ sao?”
Vừa cúi đầu muốn xuống giường thì lại phát hiện chỗ không đúng, trên chân cô còn mang đôi xăng đan.
“…” Cô có nên cảm ơn đối phương hơn nửa đêm xách cô ra ngoài, còn nhớ rõ đưa cô về đắp chăn không.
Nhưng không thể cởi luôn giày sao?
Khó trách cô lại thấy lạnh chân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...