Đường Điềm suy nghĩ, “Tại sao lại có tin đồn là đại thiếu gia bị hại chết vậy, anh ấy có đắc tội với người nào sao.”
Bác Trương một mực phủ nhận, liên tục xua tay, “Sao có thể chứ.
Đại thiếu gia của Trần gia lớn lên ở đây từ nhỏ, tính tình cực kỳ tốt, không giống với đám trẻ nhà có tiền chút nào.
Trần gia có hai người con xấp xỉ tuổi nhau, cháu nghĩ thử đi, nhà không có tiền còn có thể làm ầm lên vì một mảnh đất, huống chi Trần gia còn là một gia đình giàu có.”
Cuộc nói chuyện này, từng phút từng giây đều trong tối ngoài sáng nói chuyện của đại thiếu gia là có vấn đề.
Bác Trương bưng khay đựng đầy chén đũa lên, trước khi đi còn không yên tâm mà quay đầu lại dặn dò, “Cô gái, cháu đừng nói chuyện này với người ngoài.
Lão Trần không cho người ta nói lén đâu.”
“Bác yên tâm.” Đường Điềm nhìn đối phương rời đi, nếu những lời vừa rồi của bác Trương là do một người đã ở Trần gia từ lâu nói thì tuyệt đối không thể.
Mà một bà lão mới được tuyển dụng tạm thời, mồm mép lại khó chịu, lải nhải tán gẫu với cô thì có vẻ lại hợp tình hợp lý.
Nếu quản gia Trần thật sự quy củ nghiêm ngặt không cho người ta nói thì sẽ không cố ý phái bà lão kia tới đưa cơm.
“Thật là lục đục với nhau.” Mới bước vào đại viện mà ông lão đã bày ra thứ gọi là gừng càng già càng cay rồi.
Dùng quỷ để thử cô có lòng dạ khó lường hay không, dùng nghi vấn tử vong của đại thiếu gia để cảnh cáo cô những gia đình giàu có thường là vũng nước rất sâu, muốn vào được thì phải tự ước lượng sức mình.
Đối phó với một người sắp chết như cô, có thể nói là cực kỳ cảnh giác.
“Thật đáng tiếc, mọi người đều đang lãng phí thời gian.”
Đường Điềm lắc đầu đứng dậy, ánh mắt lơ đãng thoáng lướt qua cửa, trên mặt đất có mấy vệt nước, một đường kéo dài từ ngạch cửa đến bên cạnh bàn.
Suy nghĩ đầu tiên là đế giày của bác Trương bị dính nước, nhưng ngay sau đó lại phát hiện có chỗ không đúng —
Hai ngày nay trời không mưa, trong sân lại luôn khô ráo, dù đế giày bị ướt từ ngoài viện đi tới cũng không đến mức để lại một vệt nước như vậy!
Hơn nữa vũng nước kia to tầm một bàn tay, tựa như vừa rồi trong lúc nói chuyện có người đã xông vào, có tiến lại không có ra, hiện tại còn ở trong phòng, dừng ngay bên cạnh cô!
Làn gió lạnh của đêm hè thổi vù qua ngoài phòng, khoảng sân rộng lớn như vậy chỉ có một mình Đường Điềm, an tĩnh đến nỗi có thể nghe được nhịp tim dồn dập của mình.
Cô không dám ở lại chỗ này một mình liền nhanh chóng rời khỏi thư phòng thì lại nhìn thấy vệt nước từ lu nước to kéo dài đến bên ngoài thư phòng.
Một cái lu đựng đầy nước có thể chứa đủ một người trưởng thành, trên mặt nước là lá sen xanh biếc, Đường Điềm vội vàng nhìn thoáng qua, dưới nước đen như mực nhìn không rõ lắm.
Cho đến khi trở lại phòng ngồi ở trên giường, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Bác Trương nói không sai, căn nhà này thật sự có quỷ.
Cô bật tất cả đèn trong phòng, ôm chăn nằm trên giường.
Gặp quỷ trong mộng là một chuyện, nhưng trong hiện thực thật sự gặp phải cảnh tượng quỷ dị này, chỉ một thoáng thôi mà tam quan đã vỡ nát, cô kinh sợ lại hoảng loạn.
“Không sao, đừng sợ, nhất định là Trần Húc… Mình cũng sắp chết rồi, sợ cái gì chứ.”
An ủi chính mình hồi lâu, cô nỗ lực căng mắt không cho mình ngủ, cuối cùng vẫn chịu không được sự mệt nhọc đã mang theo dọc đường đi, sự mệt mỏi trào lên, cô bất tri bất giác hãm sâu vào cảnh trong mơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...