Trong tay bà bưng mâm thức ăn của Đường Điềm, điều đó nói rõ sau này sẽ phụ trách đưa cơm một ngày ba bữa cho cô.
Đường Điềm nói cảm ơn, cô định sẽ đọc sách thêm một lát, nơi này không có TV cũng chẳng có mạng, tín hiệu lại không tốt, còn quá sớm cô ngủ cũng không được.
Bà lão nói xong lại đứng ở cửa, một bước cũng không muốn vượt qua ngạch cửa nhưng cũng không rời đi.
Đường Điềm đã nhận ra ánh nhìn chăm chú của bà ta, “Còn có chuyện gì sao? Hay là,” cô nhìn thư phòng, cười xin lỗi, “Nơi này không thể vào?”
Cô khép sách lại rồi đứng lên, “Không có người nói với cháu.
Xin lỗi, vậy cháu đi ra ngoài ngay.”
Cầm sách đi đến kệ sách, mới đi được nửa đường thì bà lão liên tục xua tay, “Không phải không phải, lão Trần không có nói là không được thì không sao cả.” Sau đó lại nhìn Đường Điềm với vẻ kỳ lạ, “Ta chỉ là muốn đến xem, bản thân đã sống lâu như vậy, cũng không ít lần nhìn thấy minh hôn, nhưng đây là lần đầu ta nhìn thấy người sống đồng ý kết hôn với người chết.
Nghe nói ông chủ Trần đã ra một cái giá cao, làng trên xóm dưới đều hiểu được…”
Ngữ điệu tràn đầy hoài nghi, một cô gái trẻ đẹp như vậy, nếu không phải vì lừa tiền thì sao có thể đồng ý chứ.
Chắc hẳn số tiền vừa đến tay thì chớp mắt một cái đã bỏ chạy.
“Bác Trương.
Nếu không phải sắp chết thì cháu cũng không muốn làm việc này.” Cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng, chiếc váy ngủ màu trắng dán vào thân hình gầy yếu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng, ngoại trừ hàng mày đen thì mặt trắng bệch, làn da cũng trắng, mặt không có cảm xúc đứng ở đó như một bóng ma mơ hồ.
Bà lão vô thức lùi lại nửa bước, sau đó nhớ ra lão Trần từng nói đối phương không còn nhiều thời gian, lúc trước ở trong ánh sáng mờ tối nên không cảm thấy, bây giờ nhìn kỹ mới thấy người này thật sự bị bệnh, còn bệnh không nhẹ.
Dáng vẻ gầy trơ cả xương thế này không thể giả bộ được.
Bác Trương ảo não tát mình một cái, “Xin lỗi, là ta không có văn hóa, nói chuyện không biết lựa lời, cháu đừng nóng giận.”
Thấy không khí dần chìm xuống, bà ta còn vắt hết óc nghĩ cách an ủi người, “Không sao, chết còn có thể cho người nhà một số tiền, cũng coi như là sống không uổng phí.”
Không ngờ nói một câu lại dẫm trúng điểm huyệt của Đường Điềm, cô bị cha mẹ vứt bỏ ở cô nhi viện, từ nhỏ đã lớn lên ở đó.
Dựa vào các khoản quyên góp xã hội và các khoản vay của sinh viên, vừa đi làm công vừa học xong đại học.
Sau khi tốt nghiệp xong, tiền còn chưa trả hết thì lại vì bị suy dinh dưỡng, làm việc quá mức rồi bị bệnh.
Không người nhà, cũng không có bạn bè.
Chưa từng yêu đương, cũng không được vô tư như những cô gái bình thường.
Nhìn chung cả cuộc đời ngắn ngủi này dường như thật sự không có ý nghĩa gì.
“Người nhà cháu cũng mất hết rồi,” Đường Điềm cười, bác Trương mới phát hiện lúc cô cười rộ lên khóe miệng có cái lúm đồng tiền trông rất đơn thuần đáng yêu, “Nhưng con người vốn là phải chết, chết sớm hay muộn thì đều phải chết.
Bác Trương thấy có đúng không?”
Cô nói chuyện mang theo ý cười, ngữ điệu cũng bình thản, giọng nói thì ngọt ngào, bác Trương không nghĩ cô gái này lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy, nhất thời quên mất phải trả lời thế nào, bà há miệng thở ra, ngượng ngùng xin lỗi.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Đường Điềm dịu giọng lại, “Không còn sớm nữa, bác Trương cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Bác Trương vẫn còn chưa đi, sau khi biết được trong nhà cô cũng không còn người, bà càng đồng tình, “Cô gái, ta không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở cháu một chút…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...