Lấy Phải Tổng Tài Xấu Xí


Bây giờ cô rất muốn tìm một người để hỏi rõ, không muốn tự mình ở đây suy đoán lung tung, cô cầu cứu nhìn về phía Cố Hàn Châu.
Lúc này Cố Hàn Châu cũng đang nhìn cô, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô, mang theo tia lạnh lẽo còn có...
Sự tức giận.
Cố Hàn Châu tức giận.
Nhưng mà cô vẫn chưa làm gì quá đáng mà.
Ngôn Nặc múc cho cô một bát canh rồi nói: "Thừa dịp còn nóng uống đi, bồi bổ thân thể, em quá gầy, anh thật sự lo nếu gió lớn thổi tới sẽ thổi em đi mất.”
"Em...!em không uống đâu, em đột nhiên cảm thấy khó chịu, đi trước một bước.”
Hứa Ý Noãn hoảng hốt, không biết nên phản ứng thế nào với Ngôn Nặc, vì vậy vội vàng chuồn đi.
“Ý Noãn!”
Ngôn Nặc vội vàng đứng dậy gọi nhưng không đuổi theo.
Cậu được dạy dỗ tốt nên cũng không thể bỏ một mình Cố Hàn Châu ở chỗ này.
Cậu ngồi xuống trở lại, nhắn tin cho Hứa Ý Noãn, khi cô đến trường rồi thì trả lời tin cho cậu biết.
Sau khi gửi đi, cậu lại nhìn về phía Cố Hàn Châu: "Tôi đã sớm nghe đến tên tuổi của chú ba, hôm nay may mắn gặp mặt, đúng là phúc khí của vãn bối.”
"Ồ? Vậy sao? Tôi sợ rằng sau này cậu sẽ không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.”

Cố Hàn Châu không nhanh không chậm nói, mặc dù lời nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng không ai dám khinh nhường.
Cố Hàn Châu luôn khiêm tốn, rất ít bài báo viết về anh, nhưng bố đã nói, người này không thể khinh thường được.
Nội bộ nhà họ Cố tranh đấu kịch liệt như vậy mà mấy năm nay Cố Hàn Châu vẫn sống tốt, có thể thấy được anh không phải hạng người tầm thường.
Hơn nữa rốt cuộc anh đã trải qua chuyện đáng sợ gì, mới lưu lại vết sẹo trên nửa khuôn mặt này, cùng với sự âm trầm khiến người ta sợ hãi.
Tựa như bảo kiếm còn trong vỏ, không lộ rõ tài năng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đôi mắt đó...!sâu thẳm u ám, ẩn giấu sự thần phục.
Ngôn Nặc cười nói: "Sau này tôi sẽ kế thừa sản nghiệp của bố, khó tránh khỏi tiếp xúc với những người làm ăn, về sau sợ là còn phải dựa vào chú Ba.

Tôi nhìn ra được, chú ba rất quan tâm đến Ý Noãn, mà em ấy cũng đúng là một cô gái khiến cho người ta tình nguyện đối xử tốt với em ấy.

Tuy rằng chú ba là người nhà họ Cố, không thân thiết với nhà họ Hứa nhưng vẫn có thể chăm sóc Ý Noãn.

Ngôn Nặc này một lần nữa vô cùng cảm kích.”
"Tôi chăm sóc cô ấy là chuyện của tôi với cô ấy, muốn cảm kích thì cũng là cô ấy cảm kích tôi, cậu cảm kích tôi làm cái gì? Huống hồ, dựa theo vai vế, cậu gọi tôi một tiếng chú Ba nhưng tôi và nhà họ Ngôn cũng không phải người thân bạn bè gì, cái tên chú ba này tôi gánh vác không nổi.


Tôi cũng có việc, đi trước.”
Thái độ của Cố Hàn Châu lạnh lùng, nhẹ nhàng buông đũa xuống.
Đũa đặt trên chén sứ, phát ra một tiếng thanh thúy, hơi gõ vào linh hồn của Ngôn Nặc.
Không biết vì sao, thái độ của Cố Hàn Châu càng lúc càng không thân thiện, chẳng lẽ là mình làm sai ở chỗ nào ư?
Cố Hàn Châu rời đi, Ngôn Nặc cũng không còn tâm trạng ăn cơm, cậu liền trở lại trường học.
Cô trở về ký túc xá, không ngờ bạn cùng phòng nói với cô, Ngôn Nặc ở dưới lầu chờ, nói có chuyện tìm cô.
Bạn cùng phòng trêu ghẹo: "Hai ngày nay cậu và đàn anh liên tục gặp nhau như vậy, không phải hai người..."
“Không có!”
Hứa Ý Noãn liên tục xua tay, sợ bọn họ suy đoán lung tung.
"Không có? Mình thấy đàn anh Ngôn Nặc rất thân thiết với cậu! Cậu nói thật, rốt cuộc cậu có hay không..."
"Không có, mình không thích đàn anh Ngôn Nặc huống hồ mình đã có bạn trai rồi.”
Cô theo bản năng nhìn điện thoại di động, từ khi cô chạy trốn đến bây giờ, Cố Hàn Châu cũng không liên lạc với cô.
Anh vẫn còn giận cô sao?
Cô cảm thấy hơi thấp thỏm bất an.
Cô không nỡ để Ngôn Nặc chờ quá lâu nên liền đi xuống lầu.
"Đi nha."
"Ừm."
Cô không dám nhìn vào mắt Ngôn Nặc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận