Sau khi Lưu Tuyền từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, cả đầu đều ảm đảm u tối
Nhớ đến chuyện phát sinh trước khi hôn mê, cô dường như là ý thức được ngồi bật dậy
Mở to đôi mắt
Trước mắt nhìn thấy, cả một mảng màu trắng
Bức tường màu trắng, giường màu trắng, chăn ga gối đệm màu trắng, Lưu Tuyền có một chút nghĩ rằng bản thân là ở trong khách sạn!
Trong căn phòng cả một con người cũng không có
Chẳng lẽ...
Lưu Tuyền tim đập như sấm, hất mạnh chăn ra, cơ thể của cô ở dưới chăn mặc bộ quần áo sọc anh trắng của người bệnh
Quần áo người bệnh?!
Cả người của Lưu Tuyền sững sờ, chuyện này là sao!
Trước khi bị hôn mê Lưu Tuyền nhớ rõ ràng là bị người bịt mũi miệng lại, sau khi hít phải loại khí gì mới bị hôn mê, chẳng lẽ cô không có bị người bắt cóc hoặc là bị người bắt đi sao, vậy thì bậy giờ làm sao lại xuất hiện trong bệnh viện?!
Mà trên cổ tay của cô vẫn đang tiếp nước!
“Cô tỉnh rồi?!”
Khi đang sững sờ, Lưu Tuyền đến khi nào có người vào trong phòng cũng không có phát hiện, nghe thấy âm thanh, cô ngoảnh đầu lại nhìn, phút giây nhìn thấy người đi vào, cô có chút sững lại!
Lúc này chắc là sáng sớm, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người của chàng trai, cả người anh ta đều tắm trong ánh nắng, xung quanh bị phủ lên đường kim quang, nhìn không rõ ngũ quan, chỉ có thể nhìn thấy một nét khái quát, cả người dường như thần hạ thế vậy
Theo bước chân tiến lại gần cùa chàng trai, cô từ từ nhìn rõ dung mạo của anh ta
Phản ứng đầu tiên là cao!
Rất cao!
Cô ngồi trên giường cần phải ngẩng lên nhìn anh mới được, người con trai này cũng phải đến 1m90 chắc, anh nhìn lên thì khá thanh mảnh, nhìn trông khá tuấn tú, dáng vẻ luôn mang nụ cười nhìn vô cùng ấm áp
Lưu Tuyền sững sờ, tiếp theo toàn thân cảnh giác cao độ lên
Người con trai nhìn thấy điệu bộ của Lưu Tuyền, cứng đơ lại một chút, rồi sau đó lại cười lên, khi anh cười ngũ quan sinh động hẳn, nhìn lên càng thêm có sức hút lực hấp dẫn, người con trai giơ túi bữa sáng trong tay lên, biểu thị bản thân không có ác ý, “tôi không phải là người xấu, cô không cần phải cảnh giác”
Lưu Tuyền thì không có thả lỏng, phòng bị nhìn anh ta, “anh là ai?”
Mở miệng nói, giọng của cô khàn khàn vô cùng, xé bỏ tiếng rất đau
Người con trai rất cẩn thận, sau khi phát hiện tình trạng của Lưu Tuyền, lập tức rót cho cô cốc nước ấm, “uống ngụm nước trước tiên!”
Lưu Tuyền không có động đậy
Người con trai thở dài, bất lực nói, “được rồi, xem ra tôi không nói rõ tình hình, cô sẽ không hạ cảnh giác xuống, tôi tên Dung Cảnh, là tôi cứu cô! Bây giờ có thể uống nước chưa?”
Dung Cảnh một lần nữa đưa cốc nước cho Lưu Tuyền
Lưu Tuyền đơ ra một lúc, giơ tay ra đón lấy cốc, “anh vừa nói... là anh cứu tôi?”
Dung Cảnh nhún nhún vai, “không sai”
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?!”
“Chiều hôm qua khi trời sắp tối, tôi nhìn thấy mấy người đàn ông lôi cô từ trên xe xuống, lúc đó nhìn phản ứng của bọn họ cảm thấy cô có thể là bị bắt cóc rồi, vì vậy từ trong tay bọn họ cứu lấy cô, cô bị người dùng Ether gây mê rồi, phân lượng quá lớn, rất nguy hiểm. Vì vậy tôi đưa cô đến bệnh viện rồi”
Dung Cảnh miêu tả vô cùng nhẹ nhàng
Nhưng mà Lưu Tuyền vẫn thành công buông lỏng phòng bị xuống!
Thì ra là như vậy!
Khoang mắt của cô ướt sũng, trân thành nhìn Dung Cảnh, “cảm ơn anh!”
Nếu như không phải là Dung Cảnh đi qua, hoặc nói nếu như không phải là anh rút đao tương trợ, bây giờ... chờ đợi cô là tình trạng gì, Lưu Tuyền nghĩ cũng không dám nghĩ!
“Cảm ơn thì không cần cảm ơn” Dung Cảnh bê một chiếc ghế ngồi sang bên cạnh, kéo kệ bàn ở đầu giường, rồi đặt lên trên kệ bàn bữa sáng mới mua, nhìn sắc mặt Lưu Tuyền trắng bệt, đến cả đôi môi cũng trắng bệt, nhịn không được nói, “cô có phải là đắc tội với người nào không, hôm qua dáng điệu của mấy người đàn ông đó không giống như muốn bắt cóc cô đòi tiền chuộc”
Lưu Tuyền nhắm nghiền đôi mắt lại
“Vậy mấy người đàn ông đó đâu rồi?”
“Bị tôi đưa vào đồn cảnh sát rồi”
“Bọn họ có nói cái gì không?”
“Đến đồn cảnh sát rồi thì mấy người đó lập tức kinh sợ rồi, khai báo là có người đưa tiền sai khiến bọn họ... cưỡng bức cô, đồng thời quay lại video, nhưng là người nào, khi tôi đi bọn họ vẫn chưa có khai báo!”
Lưu Tuyền tự cười bản thân
Cưỡng bức cô!
Quay video!
Sau đó thì sao... dùng video uy hiếp cô, hay là tung video công khai mọi người!
Lưu Tuyền nắm chặt lấy nắm đấm, người cô quen biết không nhiều, bạn bè không nhiều, giống thế... đắc tội với người khác cũng không nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, người có thể hận cô đến như thế này, đồng thời đối phó với cô như thế chỉ có thể là hai người đó thôi
Tần mẫu!
Tần Phi Ngữ!
Chẳng trách bọn họ chủ động tỏ vẻ yếu thế, chẳng trách Tần Phi Ngữ mời cô đi dạo phố, lại chẳng trách... lúc nào không bị người bắt đi, lại đúng lúc Tần Phi Ngữ đi vệ sinh thì bị bắt mất chứ
Dung Cảnh nhìn sắc mặt của Lưu Tuyền, tính thăm dò hỏi chút, “cô... hình như biết là ai muốn đối phó cô phải không?”
“Không! Tôi không biết!”
Lưu Tuyền nhận thức lắc đầu, “tôi không biết!”
Nếu như cô ấy không muốn nói, Dung Cảnh cũng không muốn hỏi nhiều nữa, anh chỉ là có lòng tốt nói với cô, “có thể dùng cách độc ác như vậy đối phó với cô, chắc lần này không thành công vẫn sẽ có lần sau, bản thân cô nhất định phải tăng thêm cẩn thận. Nếu như biết là ai muốn đối phó cô, vẫn là nhanh chóng báo cảnh sát tốt hơn, cảnh sát điều tra rõ ràng rồi, tìm ra người đứng sau sai khiến, cô về sau mới được an toàn hơn”
Lưu Tuyền nghe ra sự quan tâm trong lời nói của anh ta, cảm khích nhìn anh ta, “cảm ơn anh!”
“Tiện tay giúp đỡ mà thôi!” Dung Cảnh bày lên bàn thức ăn, “được rồi, bây giờ trước tiên không quản nhiều thế nữa, lấp đầy cái bụng rồi nói tiếp, cô sắp được một ngày một đêm không ăn gì rồi, bác sĩ nói cô cần phải ăn thanh đạm, tôi đi mua cho cô một ít cháo, cũng không biết cô thích ăn loại nào, nên đều mua hết”
Lưu Tuyền sững sờ một chút, phút chốc trong lòng ấm áp hơn
Trên tủ phía đầu giường bày lên các loại cháo, cháo trứng đen thịt băm, cháo gạo nhỏ còn có cháo trắng!
Trong lòng cô có chút cảm động
Một người xa lạ có thể quan tâm như thế tới cô, mà cái gọi là “người nhà” thì lại đâm một nhát dao sau lưng cô
“Làm sao thế?”
“Không có gì!” Lưu Tuyền kìm nén nước mắt, bưng lên bát cháo trứng đen thịt băm, “cảm ơn anh à, Dung Cảnh!”
“Đừng nói nữa, nhanh ăn trước đi”
“Ừm!”
Lưu Tuyền thực chất không có khẩu vị lắm, nhưng không muốn lãng phí ý tốt của người khác, vì vậy miễn cưỡng ăn hơn nửa bát. Dung Cảnh xì xụp xì xụp ăn xong hết hai bát cháo còn lại
Ăn xong rồi nhìn Lưu Tuyền từng thìa từng thìa múc lên, nhịn không nổi nói, “ăn không nổi thì đừng ăn nữa, buổi sáng dạ dày chưa cho co bóp”
Lưu Tuyền thuận thế đặt bát đũa xuống
“Có cần phải gọi điện thoại cho người nhà của cô không? Cô cả đêm không có về nhà người nhà chắc lo lắng lắm đó, hôm qua tôi nghĩ dùng điện thoại của cô gọi điện thoại cho bọn họ, kết quả phát hiện điện thoại của cô không có trong túi” Dung Cảnh liếc nhìn lên bình tiếp nước, “bình tiếp sắp tiếp xong rồi, vừa hay có thể để người nhà của cô đến đón cô”
“Không cần!”
Lưu Tuyền ý thức được phản ứng bản thân quá lớn, mím môi không biết làm sao giải thích
Cô bây giờ hoàn toàn không biết làm sao đối mặt với người nhà Tần Gia!
Tần mẫu và Tần Phi Ngữ tâm ý độc ác như thế muốn hãm hại cô, cô bây giờ khẳng định không có cách nào có vẻ mặt tốt cho bọn họ, còn có Tần Nham... nếu như cô nói cho Tần Nham chuyện này là kế hoạch của Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, chắc anh ta sẽ không tin đâu
Lưu Tuyền cười đau khổ
Bây giờ lúc này, cô lại hoàn toàn không biết đi đâu về đâu!
“Dung Cảnh... anh nếu như có chuyện thì anh cứ bận đi” Lưu Tuyền từ trong túi lấy ra ví tiền, ngượng ngùng phát hiện trong ví tiền của cô lại chỉ có 200 đồng, cô ngại ngùng nhìn Dung Cảnh, “phí điều trị thuốc... cảm ơn anh đã đóng trước cho tôi, còn có, cảm ơn anh hôm qua cứu tôi và chăm sóc tôi nữa, tiền trong tay tôi không đủ, hay là anh để lại cho tôi cách liên lạc với anh, tôi ngày khác tìm thời gian hoàn trả anh được không?”
Dung Cảnh thở dài một hơi
Người con gái này làm sao mà khiến người ta đau lòng như vậy chứ!
Nói thành thật, người hiện đại đa phần là nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện
Tình huống của ngày hôm qua không chỉ có mình anh nhìn thấy, nhưng người kia lại không có bất cứ hành động nào, không những là không hành động, còn trốn tránh rất xa, sợ rằng bị mấy người bắt Lưu Tuyền nhìn thấy kiếm chuyện lên bản thân
Lúc đó sau khi Dung Cảnh cứu được người rồi tính đưa người giao cho cảnh sát rồi bỏ đi
Nhưng giây phút nhìn thấy Lưu Tuyền anh thay đổi chủ ý
Khuôn mặt nhỏ bé của cô gái này trắng thảm thương, nào sợ là đã hôn mê nhưng cặp mày vẫn nhăn nhó, đôi môi trắng bệt nhìn thế nào cũng đều khiến người khác đau lòng, vì vậy anh lập tức thay đổi chủ ý, tự bản thân đưa cô đến bệnh viện, còn trông coi cả một đêm
Lúc này nhìn thấy điệu bộ khó nói của Lưu Tuyền, anh nhịn không nổi nói, “tôi không có ý muốn đưa cô cho người nhà rồi bỏ đi. Hôm nay vừa hay không có công việc, nếu như cô tạm thời không muốn về nhà, vậy thì tôi ở lại đây bầu bạn nói chuyện với cô vậy”
Dung Cảnh vốn dĩ muốn nói phí thuốc điều trị thì khỏi cần, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, anh lại đổi chủ ý, từ trong phòng bệnh tìm bút và giấy ra, viết lên tên của anh và cách thức liên lạc rồi giao cho Lưu Tuyền, “đây là cách thức liên lạc của tôi, khi nào cô hoàn tiền có thể gọi điện thoại cho tôi!”
Lưu Tuyền nắm chặt tờ giấy trong tay, trân thành nhìn Dung Cảnh, “tôi nhất định sẽ không quỵt nợ, khẳng định sẽ hoàn trả anh tiền”
“Tôi còn không biết cô tên gì nữa!”
“Tôi tên Lưu Tuyền!”
“Tuyền trong từ tuyền chuyển?”
“Không phải, phải thêm bộ Vương bên cạnh nữa!”
“Lưu Tuyền!” Dung Cảnh âm thầm đọc cái tên như thế, nhớ cái tên này vào trong lòng, cười lên nhìn Lưu Tuyền, “cái tên rất hợp với cô, cũng giống với người của cô vậy, cho người khác một cảm giác rất yên tĩnh”
Lưu Tuyền nở nụ cười, “cảm ơn!”
“Đây mới có một hồi công phu thôi cô đã nói với tôi không dưới 3 lần cảm ơn rồi!” Dung Cảnh vừa cười vừa nói, “không cần phải khách sáo như thế!”
Lưu Tuyền chỉ cười cười mà không nói lời nào
“Còn khó chịu không? Nếu có khó chịu thì nằm thêm chút nữa?”
Khó chịu!
Không chỉ là cơ thể khó chịu, cả con tim đều đang khó chịu!
Cô bây giờ không biết bản thân mình còn có nên quay lại cái ngôi nhà Tần Gia đó nữa không...
Dung Cảnh nhìn cô không muốn nói nữa, chu dáo giúp cô đệm thêm chiếc gối ở sau lưng, “như thế này thoải mái hơn chút!”
Lưu Tuyền vừa định nói thì bị Dung Cảnh cười cắt ngang, “tôi không muốn lại nghe cô nói cảm ơn nữa đâu!”
Lưu Tuyền sững ra, trên khóe miệng lộ ra nụ cười trân thành
Cái người Dung Cảnh này đúng thật sự là một người đại tốt à
“Cô nghỉ ngơi một chút trước đi, tôi đi nhà vệ sinh lấy giúp cô chút nước nóng để rửa tay và lau mặt, như thế sẽ thoải mái hơn chút!”
“Vâng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...