Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Lục sâm buồn cười nhìn Tiểu Thất.

Nha đầu này đụng phải Đình Đình sao lại hóa thân thành nữ cự nhân, giống như hận không thể nói cho tất cả mọi người biết, anh thuộc về cô.

Nhưng mà... cái cảm giác này rất tốt.

Triệu Đình Đình bên đó nghe được am thanh của Tiểu Thất, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Tiểu Thất, nhìn thấy cánh tay Tiểu Thất quàng lấy Lục Sâm, còn Lục Sâm vậy không có né tránh, ánh mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc rõ ràng.

“Lục sâm, vị này là?”

“Đây là vị hôn thê của anh!” Lục Sâm giới thiệu với hai người. Tiểu Thất nghe được cách giới thiệu này, hơi sững sờ, liền toét miệng ra cười một cái, khóe mắt đuôi lông mày đều nhảy cẫng lên. Ngay sau đó Lục Sâm lại giới thiệu với tiểu Thất, “vị này là Triệu Đình Đình, là bạn học của anh.”

Một người là hôn thê!

Một người là bạn học!

Thân sơ xa gần lập tức liền thấy được.

Triệu Đình Đình nghe được lúc giới thiệu là “vị hôn thê” cũng ngẩn người, trong mắt liền hiện lên một tia ảm đạm.

“Chào chị, em là Tiêu Tiểu Thất.’ Tiểu Thất đưa tay với Triệu Đình Đình.

Triệu Đình Đình nắm tay Tiểu Thất, cười nhẹ với Tiểu Thất nói, “chị là Triệu Đình Đình, Tiêu tiểu thư, em thật có phúc khí, trước kia lúc chúng tôi đi học không biết bao nhiêu người theo đuổi Sâm, nhưng cũng không có người thành công, tụi chị còn đang suy nghĩ sau này ai có thể theo đuổi được anh! Tiêu tiểu thư rất xinh đẹp, ở bên Lục Sâm rất xứng đôi!

Lời này nghe sao mà khiến người ta cảm thấy không thoải mái nhỉ.

Tiểu Thất cũng nghe không ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng, nhưng chính là nghe vào cảm thấy không thoải mái.

Tay hai người vừa chạm liền tách ra.

Tiểu Thất không có thông minh gì, không cảm thấy được trong câu nói của Triệu Đình Đình có quá nhiều không ổn, nhưng Lục Sâm lại nghe hiểu được.

Lời này của cô... Rõ ràng chính là nói anh nhìn trúng nhan sắc của Tiểu Thất.

Lục Sâm cười nhạt một tiếng, đưa tay nắm lấy tay Tiểu Thất, nói với Triệu Đình Đình, “không phải Tiểu Thất có phúc khí, là anh có phúc khí!”

Bảo vệ cô thế sao!

Gió chợt nổi lên.

Triệu Đình Đình vén mái tóc dài lên, che đi cảm xúc không kiểm soát được của mình.


“Sao cậu lại ở chỗ này?”

“Tớ? A, tớ hiện đang làm ở đài truyền hình kế bên, vừa hay giờ đang nghỉ trưa, nghe nói nơi này mở một nhà quán cà phê liền đến xem thử, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải cậu. ánh mắt Triệu Đình Đình nhẹ nhàng rơi trên hai chân của Lục sâm, sau đó lại không để lại dấu vết mà dời ánh mắt đi, “chân của cậu không sao rồi phải không?”

“Một chân cắt rồi.”

Triệu Đình đình kinh ngạc, cô nhìn thấy Lục Sâm êm đẹp đứng đấy, còn tưởng rằng chân của anh đã không sao

“Vậy thật là quá tiếc rồi.”

Ba người không nói gì nữa, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút ngượng.

Trong quán cà phê khách ra ra vào vào, rất náo nhiệt, ba người bọn họ đứng ở đầu, ba người đều không nói lời nào...

Cuối tháng giêng trời vẫn rất lạnh.

Tiểu Thất lạnh đến run lên mộ cái.

Lục Sâm lập tức cảm nhận được, cởi áo khoác xuống đắp lên bả vai cô, có lạnh hay không?

“Vẫn ổn nha! Tiểu Thất vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, cười nhìn Triệu Đình Đình, Triệu tiểu thư có muốn đi vào uống ly cà phê không, em mời chị?”

Tiểu Thất vốn chỉ là câu nói khách sáo, không nghĩ tới Triệu Đình Đình lại cười gật đầu.

“Được chứ, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tiểu Thất hận không thể cho mình một bạt tay.

Nói nhiều!

Sao nhiều lời như vậy chứ!

Bây giờ không dẫn người đi cũng không được.

Tiểu Thất mặc dù có chút ngốc, thế nhưng chuyện tình cảm không ngốc a, ánh mắt của Triệu Đình Đình này nhìn của Lục Sâm... chị ta tự cho là che giấu rất tốt, nhưng chị ta xem ra đã rất lộ liễu rồi không phải sao, khóe mắt đuôi lông mày đó đều tràn đầy sự ái mộ và sự buồn phiền, che cũng che không được.

Mối đe dọa trong lòng Tiểu Thất “tăng tăng” đi lên.

Ba người cùng đi về hướng quán cà phê.

Triệu Đình Đình đi ở phía trước, Tiểu Thất có chút ở lại sau.


Cô nhìn về phía Triệu Đình Đình, dáng người của Triệu Đình Đình thật cao nha, bản thân Tiểu Thất cao 1m65, ở thành phố a này đã xem là cao rồi, nhưng Triệu Đình Đình còn cao hơn cả cô, cao khoảng chừng một mét bảy, lại mang một đôi giày cao gót nhọn, co hơn hẳn Tiểu Thất nửa cái đầu.

Trời lạnh như vậy chị ta mặc một bộ đồ công sở, chỉ khoác một cái áo màu vàng hạnh nhân, màu vàng rất thích hợp với chị ta, làm nổi bật làn da trắng nõn hồng hào của chị ta, lại thêm lớp trang điểm tinh xảo, nhìn thế nào cũng là bạch cốt tinh trong tinh anh.

Nhất là đứng chung với Lục Sâm,nhìn sao mà xứng đôi vậy.

Trong lòng Tiểu Thất cảm thấy mối đe dọa cao hơn, kéo tay Lục Sâm, không cho anh đi nhanh như vậy!

Lục Sâm dừng bước, lông mày hơi nhíu, “sao thế?”

“Đi chậm một chút!” Tiểu Thất nhỏ giọng, “cách xa chị ta một chút.”

Sự chua chua trong lời nói của cô quá rõ ràng, Lục Sâm muốn không để ý cũng khó, Lục Sâm buồn cười không thôi, trong tim anh toàn là Tiểu Thất, đâu còn thấy được người khác.

Nhưng đối với sự ghen tuông của Tiểu Thất, trong lòng anh vẫn rất hưởng thụ.

Phối hợp chậm lại hai bước.

Bước vào quán cà phê

Tiểu Thất là bà chủ, đương nhiên cũng là người thích uống cà phê, cố tình giữ lại một căn phòng cho mình, ba người cùng bước vào phòng ngồi xuống, Tiểu Thất làm chủ nhà, kiên trì đặt câu hỏi, “Triệu tiểu thư muốn uống cái gì không?” 

“Lam Sơn đi”

Tiểu Thất để phục vụ bưng lên hai ly Lam Sơn, cộng thêm một ly nước lọc.

Cà phê được bưng lên, Tiểu Thất đẩy ly nước lọc tới trước mặt Lục Sâm.

Triệu Đình đình cau mày, “cậu thay đổi khẩu vị đổi sang uống nước lọc khi nào vậy?”

Lục Sâm mỉm cười, không nói chuyện.

“Bao tử anh ấy không tốt lắm, chất kích thích cũng đều được ăn.”

“Thì ra là vậy.”

Triệu Đình Đình có chút thất vọng, nhưng trên mặt lại tươi cười, “chúng ta có mười năm không gặp rồi, cậu thay đổi rất nhiều so với trước kia.”

“Có sao?”


“Đương nhiên là có!” Triệu Đình Đình khẳng định gật đầu, “cảm giác giống như không như trước khó gần.”

Trước kia Lục Sâm tính cách đặc biệt kì lạ.

Lại thêm cậu ấy nhảy lớp, học sinh trong lớp tuổi tác đều lớn hơn cậu ấy, có lẽ đây là nguyên nhân không có bạn, lúc ở trường thời gian cậu ấy ở một mình rất nhiều, hơn nữa ăn nói cẩn thận, rất ít khi thấy cậu ấy cười với người ta, người khác nói chuyện với cậu ấy đều là bộ dáng nhàn nhạt không muốn quan tâm, lâu ngày, cả lớp cũng không ai muốn đến gần cậu ấy.

Nhưng bây giờ thì khác.

Cả người đều như bị mềm hoá vậy, mặc dù cũng không cười nhiều, thế nhưng trong mắt đều là sự ôn hòa, so lúc trước dễ gần hơn nhiều.

“Những năm này cậu đều ở đâu phát triển? Mình nghe nói cậu sau khi học đại học liền ra nước ngoài, trở về khi nào thế?”

“Khoảng thời gian gần đây mới về, bây giờ đang làm phát thanh viên tin tức của đài truyền hình.” Triệu Đình Đình nói rất tường tận, “tớ nghe bạn học cũ nói cậu luôn ở thành phố a, thế nào, những năm này vẫn sống tốt chứ?”

“Rất tốt.”

Lục sâm uống hai ngụm nước lọc liền không có nói chuyện nữa.

Tiểu Thất xém chút phun tiếng cười.

Lục Sâm thật đúng là kẻ chấm dứt câu chuyện, cứ một câu như vậy, đoán chừng đều chặn hết những lời mà người ta muốn nói. 

Nhưng...

Cô quá quá quá thích bộ dạng này của Lục Sâm.

Ha ha!

Quả nhiên, Triệu Đình Đình cũng có một lúc xấu hổ.

Nhưng rất nhanh cô liền điều chỉnh lại trạng thái, cười nói, “vừa rồi tớ còn đang suy nghĩ cậu thật hình như thay đổi rồi, bây giờ phát hiện, vẫn giống như trước kia, vẫn là một câu liền chặn họng người khác.

Lục Sâm lại nhíu mày.

Hai người nói chuyện trước kia trong trường... Không đúng, chính xác mà nói là Triệu Đình Đình đang nói, Lục Sâm đang nghe.

Thế nhưng Tiểu Thất vẫn rất không thoải mái.

Đặc biệt khó chịu!

Nghe hai người họ hồi ức lại lúc trước, mà cô một người sống sờ sờ ngay đó lại không để ý tới, cái cảm giác giống như ngăn cách cô ở bên ngoài... Thật khiến cho người ta đặc biệt khó chịu.

May mắn Lục Sâm khá quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Thất, thỉnh thoảng cho người rót thêm chút cà phê cho cô, lại căn dặn cô, “uống ít một chút, bằng không tối nay lại không ngủ được.”

“Biết rồi biết rồi!” 

Triệu Đình Đình nhìn sự tương tác của hai người, cuối cùng chui ra từ trong hồi ức, buồn buồn ngậm miệng lại.

Nghe ý trong câu nói của họ... Hai người bọn họ rõ ràng đã ở chung với nhau rồi...


Triệu Đình Đình cười khổ!

Xem ra cô không có cơ hội rồi.

Nàng hít sâu, thu lại tất cả cảm xúc, cầm túi xách lên từ chỗ ngồi, biết lúc đi về, “thời gian không còn sớm, tớ phải đi làm đây, hôm nay cứ như vậy đi, Lục Sâm, lần này tớ về nước, các bạn học còn nói sẽ tổ chức họp lớp xem như chào mừng tớ về nước, thời gian chắc là hai ngày này, cậu muốn đi không?”

“Tớ?”

“Đúng vậy, cậu năm đó trong trường còn là nhân vật nổi tiếng, nếu như cậu đi bọn họ chắc chắn sẽ rất vui.”

Dưới mặt bàn, Tiểu Thất đưa tay nheo đùi Lục Sâm thật mạnh.

Lục Sâm hít vào một ngụm khí lạnh.

“Sao thế?” Triệu Đình Đình nghi hoặc nhìn Lục Sâm.

“Không có gì! Lục sâm uyển chuyển từ chối, thời gian của tớ e rằng có chút vấn đề.”

Triệu Đình Đình còn chưa hết hi vọng, cô biết hôm nay cô đã thất lễ, thế nhưng cô nhịn không được, cô xiết chặt túi xách trong tay, đề nghị nói, “hay là như vậy đi, Lục Sâm cho tớ cách liên lạc, khi nào họp lớp tớ sẽ gọi cho cậu, nếu như cậu có thời gian thì đi, không có thời gian chúng ta sẽ bàn lại.”

Lời đã nói đến mức này rồi, Lục Sâm cũng không tiếp tục không nể mặt Triệu Đình đình nữa, móc danh thiếp từ trong túi ra, “trên đây là điện thoại của tớ.”

“Được, vậy cậu đợi điện thoại của tớ.”

Triệu Đình Đình lấy được phương thức liên lạc, lúc này mới hài lòng rời đi.

...

“Oa oa oa ——“

Tiểu Thất phát điên, trong phòng cô hằm hằm nhìn Lục Sâm, đau lòng nhức óc nói, “em vì tại sao nói nhiều như vậy! Tại sao muốn dẫn sói vào nhà a a a a, bây giờ tốt rồi, vô duyên vô cớ cho mình tình địch, em đúng là ngu mà! Lục Sâm, em cảnh cáo anh, người phụ nữ này chắc chắn có ý đồ xấu với anh, buổi họp lớp mặc kệ anh tìm lý do gì, nhất định nhất định nhất định phải từ chối cho em, có nghe hay không!”

“Ừ!”

“Hả?” Tiểu Thất mắt trợn tròn, “em nói một đống thế này, anh chỉ ‘ừ’?’

“Hay muốn sao.” Lục Sâm buồn cười giữ chặt tay Tiểu Thất, em yên tâm đi, anh sẽ không đi.”

“Thật sao?”

“Thật hơn cả trân châu!”

Trong lòng Tiểu Thất lúc này mới nhẹ nhõm được chút, ngồi trong lòng Lục Sâm, ôm lấy cổ của anh híp mắt uy hiếp anh, “còn nữa... Triệu Đình đình này chỉ cần gọi điện thoại cho anh, mặc kệ lúc nào, anh nhất định nhất định phải nói cho em biết, có nghe hay không?”

Lục Sâm nhíu mày, “Em không yên tâm anh?”

“Không phải!” Tiểu Thất cúi đầu, giọng rầu rĩ, ‘ em không có lòng tin với bản thân, huhu, Triệu Đình Đình đó dáng người xinh đẹp như vậy, nhìn vào lại là bạch cốt tinh... Giỏi như vậy, em sợ cô ta cướp anh đi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui