Nghe được sự cam đoan của Tiểu Thất, mẹ Lục lúc này liền thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù như thế nào, Tiểu Thất có thể cho bà sự cam đoan như vậy, bà có thể an tâm hơn nhiều
“Cám ơn con, Tiểu Thất!”
Tiểu Thất lắc đầu, trêu ghẹo nói, “thật ra mục tiêu của hai chúng ta giống nhau mà, cũng là vì hạnh phúc của Lục Sâm.
Đúng vậy a!
Chỉ cần Lục Sâm có thể hạnh phúc, kêu người làm mẹ như bà làm gì cũng đồng ý.
Mẹ Lục nhìn Tiểu Thất đang ngoẹo đầu, có chút hiểu vì sao Lục Sâm yêu cô.
Ánh mắt của cô rất đen, cũng rất thanh tịnh, cảm xúc trong mắt không cần đoán liền có thể xem hiểu... Ở bên người thế này mãi mãi cũng không có áp lực, đương nhiên lại càng không có nghi ngờ.
“Dì ơi, sao dì nhìn con như vậy a.” Tiểu Thất bưng lấy mặt, có chút ngại, có phải đột nhiên cảm thấy con đặc biệt giỏi không?”
Mẹ Lục cười khúc khích
“Sao thế?”
Mẹ Lục khóe đuôi mắt đuôi lông mày đều là ý cười, bà kéo Tiểu Thất đứng lên từ trên ghế sofa, liên tục gật đầu tán thưởng, “đúng vậy đúng vậy, cảm thấy con đặc biệt giỏi, Lục Sâm chúng tôi có thể ở bên con, thật là phúc khí lớn.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!”
Ngay lúc Tiểu Thất còn muốn tiếp tục hỏi thăm, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
“Đông đông đông ——“
“Mẹ, các người nói xong chưa?”
Mẹ Lục tức giận liếc mắt, nói với Tiểu Thất, “tính tình Lục Sâm luôn rất nhẫn nại, dì vào đây với con hơn mười phút, vậy mà nó liền không giữ được bình tĩnh, khẳng định là sợ dì làm khó dễ con rồi.”
“Hihi! Tiểu Thất cười đến vẻ mặt si tình.”
Lục Sâm sở dĩ không yên tâm, cũng là bởi vì yêu cô, cho nên lo lắng cô bị khó xử nha.
“Dì, chúng ta ra ngoài đi.”
Đương nhiên muốn đi ra ngoài, không ra ngoài nữa đoán chừng không cần một látLục Sâm sẽ xông vào.
Hai người cùng cười, tay trong tay mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa Lục Sâm nhìn thấy tình huống ngoài dự đoán, lông mày nhíu lại, hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn.
“Mẹ?”
Mẹ Lục đặt tay tiểu Thất vào lòng bản tay Lục Sâm, tức giận trừng anh một cái, “được rồi được rồi, con dâu trả lại cho con! Làm mẹ như người xấu vậy.”
“Con không phải ý này...”
“Được rồi, con bước ra từ trong bụng mẹ, trong lòng con nghĩ gì mẹ còn không biết sao! Mẹ Lục đi qua mấy bước, khoát khoát tay với hai người, “được rồi, hai người các con có thể tha hồ yêu thương lẫn nhau, lão thái bà ta sẽ không cản trở hai người nữa. Buổi trưa hôm nay ở lại nơi này ăn cơm, mẹ ra ban công ngồi một lát.”
“Dì ơi, bên ngoài lạnh!”
Mẹ nhiều năm như vậy đều ở nước ngoài, rất nhiều năm không có nhìn qua tuyết, ra ngoài thưởng thức một chút cảnh tuyết.”
Vừa nói, mẹ Lục liền mở cửa ban công bước ra ban công.
Bên ngoài phòng tổng thống có một ban công rất lớn, trên ban công bày đủ loại thực vật màu xanh, trên ban công vẫn còn ghế sofa và cái võng ấm áp, tầng cao nhất của khách sạn rất cao, từ ban công có thể quan sát toàn cảnh thành phố a.
“Lục sâm, dì bà ấy...”
“Không có gì đâu, mẹ anh thật sự nhiều năm chưa có trở về nước, để à ấynhìn xem phong cảnh phía ngoài đi.”
“Ừm!”
Tiểu Thất thở phào, một mình đi đến bàn trà trước mặt rót một ly nước nóng nâng trên lòng bàn tay, một bộ dáng cười hihi.
Lục Sâm nhíu mày.
Triệu Đào cũng đi ra, bên trong trong chỉ còn lại hai người bọn họ, Lục Sâm đẩy xe lăn đi tới trước mặt Tiểu Thất, nhìn cô cười vui vẻ, khóe miệng cũng lộ ra một ý cười, “nói đi, em và mẹ anh là tình huống gì thế? Lúc hai người vào phòng còn lạnh như băng, sao chỉ một lát sau liền trở nên thân thiết như vậy?”
“Em có bản lĩnh thôi, mười mấy phút là giải quyết được dì.”
Tiểu Thất uống một ngụm nước nóng, toàn thân đều ấm lên, cô đắc ý nhìn Lục Sâm, “thế nào, em lợi hại chứ?”
Lục sâm giơ ngón tay cái lên với cô.
Biết rất rõ cô đùa nghịch, Lục Sâm cũng không muốn hỏi nhiều.
Mặc kệ quá trình thế nào, kết quả hiện giờ anh rất hài lòng, vậy là đủ rồi.
Tiểu Thất nhìn thấy trong phòng không có người, nhìn chằm chằm mặt Lục Sâm, trái tim lại bắt đầu nhảy loạn.
“Tiểu Thất, em muốn làm gì?”
Lục sâm, anh hôm nay... rất sáng sủa, rất đẹp trai.”
Lục Sâm cúi đầu nhìn mình, cũng giống bình thường cũng không có khác nhau mấy, “... Có sao?”
“Có!”
Tiểu Thất khẳng định gật đầu, nước bọt cơ hồ đều muốn chảy ra.
Hôm nay có thể là bởi vì muốn tới gặp mẹ anh, cho nên anh không có mặc trang phục chính thức, mặc trên người một bộ áo len sọc caro ngày thường, bên ngoài phủ lấy một bộ áo khoác màu đen, Tiểu Thất rất ít nhìn thấy anh ăn mặc hưu nhàn như thế, trên đường tới chỉ lo lo lắng, cũng chưa kịp thưởng thức.
Lúc này chú ý tới cách ăn mặc của Lục Sâm, lập tức bị mê hoặc sắp chịu không nổi.
Cô ngồi gần Lục Sâm một chút, biểu cảm mê muội hoa si, “Lục Sâm, em muốn sờ anh...”
Anh biết ngay!
Lục Sâm bất đắc dĩ vỗ trán, “Tiểu Thất...”
“Anh không nói em xem như anh đồng ý rồi nha.” Tiểu Thất lập tức ngồi vào trong lòng anh, trực tiếp đưa tay thò vào trong cổ áo của anh sờ soạng, bình thường Lục Sâm đều là mặc áo sơmi và quần vets, cô có đôi khi muốn giở trò, đều muốn ra tay từ dưới. Hôm nay cổ áo len xem như giúp cô một chuyện lớn.
Tay Tiểu Thất trực tiếp đi vào từ cổ áo, ngón tay của cô hơi lạnh, rơi trên ngực của anh, giống một sợi dây lụa lạnh buốt trơn nhẵn, Lục Sâm hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ưm... Thật là ấm áp!”
Một tay khác của Tiểu Thất đi vào từ vạt áo anh, hai i tay nhỏ không ngừng ở trên lồng ngực của anh bơi qua bơi lại, vuốt ve lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của anh, bờ vai rộng, bất cứ chỗ nào trên ngực anh.
“sit —— Tiểu Thất!” Lục Sâm vội vàng đè tay cô xuống, con mắt có chút đỏ lên.
Tay Tiểu Thất lập tức không nhúc nhích được, bĩu miệng vẻ mặt bất mãn, “Lục Sâm, anh đừng nhỏ mọn như vậy mà, để cho em sờ một lát!”
Sờ thêm một lát anh sẽ phải tự thiêu chết!
“Tiểu Thất, đừng châm lửa!”
“Hihi, anh không biết sao, chuyện em em thích làm nhất chính là... Châm dầu vào lửa!”
Tiểu Thất đột nhiên rút tay nhỏ ra, dùng sức nhéo vài chỗ trước ngực anh.
Người Lục Sâm cứng ngắc, khàn giọng thở gấp.
Nhưng Tiểu Thất ngay trước lúc Lục Sâm có hành động tiếp nhanh chóng nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực anh, nhìn thấy vẻ mặt lén nhịn của Lục Sâm cô cười ha ha, “hừ, ai bảo anh nhỏ mọn!”
“Tiêu Tiểu Thất,em chờ đó!”
“Chờ cái gì, chờ anh bắt em sao?” Hai tay Tiểu Thất chống nạnh, một mặt đắc ý, “anh bắt không được em đâu!”
“Em là đang anh hiếp người tàn tật”
“Hihi, em không phải ăn hiếp người tàn tật, em là cố tình đến ăn hiếp anh!”
Lục Sâm dở khóc dở cười.
Anh cắn chặt răng, “Tiêu tiểu Thất, một ngày nào đó anh muốn em hối hận đã chọc anh thế.”
“Vậy đến ngày đó mới nói!”
Trong phòng hai người đùa vui vẻ, mẹ Lục ở ban công đang muốn vào nhìn thấy, tim cũng cười.
Có thể khiến cho Lục Sâm cười to thoải mái thế này.
Tiểu Thất tuyệt đối là người đầu tiên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...