Dưới tình huống này, có thể tiếp tục mới là lạ!
Không khí lập tức biến mất.
Lục Sâm và Tiểu Thất nhìn nhau, hai người cùng cười ra tiếng.
Lục Sâm không kiên nhẫn, đỡ Tiểu Thất lên từ xe lăn, “Em còn cười!”
“Haha, em cảm thấy mắc cười!” Tiểu Thất mím môi, lúc cười mắt cong cong, “Nhìn bộ dạng của Triệu Đào hình như rất ngại ngùng, anh nói xem hai người đương sự như chúng ta còn không ngại, anh ấy ngại cái gì chứ!”
Lục Sâm không kiên nhẫn lắc đầu.
Vào lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng làm việc lần nữa vang lên tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc!”
“Vào!”
Mở cửa vẫn là Triệu Đào, anh ngại ngùng không dám nhìn người, cũng không vào phòng làm việc, chỉ đưa cái đầu vào, mắt cũng nhìn xuống đất, “Cái đó... tổng tài, tôi muốn hỏi, hôm nay ngài ăn gì, tôi đi căn tin mua về...”
“Không cần rồi không cần rồi.” Tiểu Thất chạy đến bên máy làm ấm, ôm thức ăn mà cô mang đến lên, “Thực ra tôi đến đưa cơm cho Lục Sâm.”
Triệu Đào nhìn cơm hộp, lập tức biến đi trong 1 nốt nhạc.
“Vậy tôi đi ăn cơm trước.”
Nói xong, không đợi người khác trả lời, “Ầm...” 1 tiếng đóng cửa rời đi.
“Da mặt Triệu Đào thật mỏng!” Tiểu Thất xách túi đi đến bên bàn làm việc, mở món ăn ra để trên bàn làm việc, kêu Lục Sâm, “Nhanh đến đây ăn cơm, em đặc biệt đến nhà hàng mua về đó, em ở ngoài 1 thời gian dài, cũng không biết có bị nguội rồi không, nhanh chóng đến ăn!”
Lục Sâm đẩy xe lăn qua, “Em cố tình đến đưa cơm cho anh?”
“Đúng vậy đúng vậy, có cảm thấy đặc biệt cảm động không?” Mắt Tiểu Thất sáng lên nhìn Lục Sâm.
“Có!”
Tiểu Thất lập tức mãn nguyện, “Hì hì...”
Món ăn cô mua về rất phong phú, đầy đủ 4 món mặn 1 món canh, trên đường cô luôn sợ nó bị nguội, nên luôn ôm trong lòng, Tiểu Thất thử 1 miếng, hài lòng mà gật đầu, đưa đũa cho Lục Sâm, “Vẫn còn nóng, nhanh ăn cho nóng.”
“Được!”
Lục Sâm nhận đũa, gắp cơm lên, chăm chú ăn từng miếng một.
Lục Sâm biết nhà hàng này, tất cả đồ ăn đều để trong hộp nhựa dùng 1 lần, cô đem từ xa đến, vậy mà canh không hề bị đổ ra 1 tí, có thể thấy cô cẩn thận như thế nào.
“Ngon không?”
“Rất ngon!”
“Vậy anh ăn nhiều chút.” Tiểu Thất gấp 1 miếng sườn nướng cho Lục Sâm, “Ăn nhiều thịt chút, sao em cảm thấy mấy ngày không gặp, anh ốm hơn chút vậy?”
Lục Sâm ngây người, “Có sao?”
“Có á!” Tiểu Thấy chỉ mặt của mình, “Ở đây ốm đi... tinh thần cũng không tốt, dưới mắt thêm vài tầng quầng thâm mắt, trong mắt còn có những đường tơ đỏ, anh là bao lâu chưa nghỉ ngơi đàng hoàng rồi!”
Nói đến cuối cùng, giọng điệu của Tiểu Thất đã mang ý khiển trách.
Lục Sâm để tô đũa xuống, “Gần đây có chút bận!”
“Bận hơn nữa cũng phải chú ý sức khỏe!”
“Được!” Lục Sâm tốt tính cười, “Sau này anh sẽ chú ý.”
Tiểu Thất thở dài, nói thì dễ nghe, ai biết được sau khi cô đi, không thấy được tình hình bên đây của anh, anh có liều mạng hay không! Cô đem tất cả sườn trong hộp đều đưa qua tô của Lục Sâm, “Nhanh chóng ăn để bồi dưỡng lại.”
“Được!”
Bữa cơm này tuyệt đối là bữa cơm no nhất anh từng anh trong dạo gần đây, chủ yếu là khi anh vừa muốn buông đũa xuống, lại thấy Tiểu Thất nhìn chằm chằm anh, anh không nhẫn tâm, chỉ có thể giải quyết tất cả món ăn.
Lúc này Tiểu Thất mới hài lòng, lập tức cười híp mắt, “Sau này em sẽ nuôi anh như vậy, nuôi đến anh trắng trắng mập mập!”
Lục Sâm mắc cười!
Đây là coi anh như heo mà nuôi sao!
Hai người ăn cơm xong, Tiểu Thất liền hỏi, “Chiều nay mấy giờ anh làm?”
“2h!”
Tiểu Thất lấy điện thoại ra coi giờ, “Bây giờ mới 12h rưỡi, anh còn thời gian 1 tiếng rưỡi, nhanh chóng đi ngủ trưa 1 chút!”
Trên thực tế, Lục Sâm còn 1 đống việc chưa làm!
Nhưng đến cùng cũng là không nhẫn tâm từ chối ý tốt của Tiểu Thất, anh kéo tay Tiểu Thất, “Em cùng anh nghỉ 1 chút.”
“Dạ được!”
Tiểu Thất rất sảng khoái đồng ý, dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung 1 giường!
Hai người nằm trên giường lớn trong phòng nghỉ ngơi, Tiểu Thất nằm nghiêng ôm lấy Lục Sâm, “Công ty anh chừng nào mới nghỉ lễ?”
“Họp cuối năm của công ty là 26/12 âm lịch, 27/12 chính thức nghỉ lễ!”
A?
Vậy không phải còn phải đợi hơn 20 ngày mới được nghỉ ngơi!
Lục Sâm không cần cúi đầu cũng biết Tiểu Thất nghĩ gì, anh xoa đầu cô, dịu dàng nói, “Anh là tổng tài, không cần nghỉ chung thời gian với bọn họ! Thời gian này anh bận như vậy, là muốn sớm làm xong công việc, sau đó có thời gian ở bên em.”
“Không cần không cần, anh không ép bản thân nhiều như vậy!” Tiểu Thất lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Hơn nữa, bây giờ cô là 1 người thất nghiệp, thật sự muốn ở bên cô, trừ khi Lục Sâm cũng biến thành thất nghiệp như cô.
“Nói chung anh không cần cực khổ như vậy, em sẽ đau lòng.”
“Nha đầu ngốc!” Lục Sâm ôm lấy Tiểu Thất, thấp giọng nói, “Sắp tết rồi, anh gọi điện cho mẹ anh rồi, mẹ biết anh có bạn gái cực kỳ vui, cho nên năm nay đặc biệt phá lệ về nước, anh phải tranh thủ thời gian, đến tết dẫn em đi đến gặp mẹ.”
Gặp mẹ anh?
Toàn thân Tiểu Thất lập tức cứng đờ.
“Sợ?”
Tiểu Thất miệng cứng, “Em mới không sợ!”
Không khí trầm mặc vài giây.
Qua 1 chút, Tiểu Thất mới ho nhẹ, giả bộ không quan tâm hỏi, “Cái đó... mẹ anh, bà ấy thích con gái như thế nào?”
Tiểu Thất rục vào trong lòng Lục Sâm, không nghe anh cười, ngược lại cảm nhận được sự rung động của ngực anh, mặt cô lập tức đỏ ửng, xấu hổ thành tức giận đẩy ngực anh 1 cái, “Cười cái gì cười, có gì mắc cười chứ! Em không biết thiệt mà, con dâu xấu xí đều sợ gặp ba mẹ chồng!”
“Em đâu có xấu!”
“Nhưng em cũng sợ!” Tiểu Thất kéo tay Lục Sâm, “Nhanh nói nhanh nói, mẹ anh thích người con gái như thế nào, dù sao thời gian mẹ anh ở lại trong nước không nhiều, cơ hội để em gặp mẹ anh càng ít hơn, bà ấy thích người như thế nào, em liền giả bộ thành bộ dạng đó trước mặt mẹ anh được không.”
“Không cần phiền như vậy, em yên tâm đi, chỉ cần người con gái mà anh thích, mẹ nhất định cũng thích!”
“Thật sao?”
Lục Sâm chắc chắn gật đầu!
Cục đá trong lòng Tiểu Thất được buông xuống 1 chút, “Vậy bên ba anh thì sao, em cũng phải đi gặp ba anh sao? Lục Sâm, em không thích ba anh, cũng không muốn gặp ông ấy!”
Lục Sâm trầm mặc.
Vốn dĩ anh muốn đem Tiểu Thất về nhà tổ, nhưng lần trước, khi ba anh biết được thân phận của Tiểu Thất đã nói 1 tràng, thật sự khiến cho lòng người khác lạnh lẽo, từ lần đó trở đi anh đã quyết tâm.
Tuyệt đối không đưa Tiểu Thất về đó!
“Anh cũng không thích ông ta! Chúng ta không đi gặp ông ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...