Tiêu Lăng cười lạnh lùng, “cậu không sợ tôi khiến công ty của cậu phá sản sao?”
“Tùy bác!” Lục Sâm cười điềm tĩnh, một chút cũng không bị uy thế của Tiêu Lăng làm sợ, “cháu có thể dùng 5 năm để Phong Hóa từ chết đi sống lại, thì cháu cũng có thể làm lại sự nghiệp từ hai bàn tay trắng!”.
Tiêu Lăng “hứ” nhẹ một tiếng, “thế cậu có tin rằng chỉ cần tôi đối phó với cậu thì cậu có muốn lập nghiệp cũng không thành!”
“Cháu đương nhiên là không nghi ngờ gì về khả năng của bác.” Lục Sâm không quỵ lụy không cao ngạo nói, “với thế lực của Tiêu Gia thì đối phó với một người hay một công ty nào đó thì khác gì thổi một ngon nến, nhưng thế thì sao? Cháu tin rằng... dù cho cháu trắng tay, Tiểu Thất cũng không bận tâm.”
Tiểu Thất đừng bên cạnh liền gật đầu thể hiện lập trường, “đúng đúng đúng, Lục Sâm anh yên tâm, nếu anh nghèo thì em đi tìm việc, em nuôi anh!”
Ánh mắt Lục Sâm tức thì ấm áp lại, “ừ!”
Hai ánh mắt nhìn nhau, ai cũng không lỡ rời bỏ.
Đáng chết!
Tiêu Lăng không nhẫn nhịn được nữa, “Tiêu Tiểu Thất, cha đang nói chuyện ai cho phép con nói chen vào, Tiêu Cảnh Thụy, con quản con bé cho cha!”
“Vâng!” Cảnh Thụy bịt mồm Tiểu Thất và kéo lùi lại phía sau hai bước, nhìn hai người, “hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Nói chuyện!
Nói cái đít!
Nếu Lục Sâm mà không cuỗm mất đi Tiểu Thất, thì Tiêu Lăng cũng khen ngợi cậu ta phần nào,
Tiêu Lăng điều tra nhà Lục Gia.
Lục Sâm lớn lên từ một gia đình như vậy, mà có thể có được như ngày hôm nay thì thực sự không dễ dàng gì, mà mặt đối mặt uy hiếp của ông như vậy mà cũng không hề bị lung lay, sự trầm tĩnh và bình tĩnh này không phải là thanh niên nào cũng có.
Tiêu Lăng không ngừng được việc nghĩ đến Lý Dương.
Lục Sâm và tên đáng chết Lý Dương đó lại là chú cháu, nhưng sự khác biệt giữa hai người thì một trời một vực!
“Cậu nói cậu thích Tiểu Thất?”
“Vâng!”
“Thế cậu thích con bé ở điểm nào?”
Lục Sâm thở phào, Tiêu Lăng có thể hỏi như thế thì chứng tỏ trong tâm vẫn có chút xem xét anh.
Anh nhẹ nhàng nói, “Tiểu Thất được bác và bác gái dạy dỗ rất tốt, trong sáng giản dị mà lại rất lương thiện, không giấu gì bác, cháu yêu Tiểu Thất từ cái nhìn đầu tiên, nụ cười của cô ấy rất có sự hấp dẫn, cháu chỉ cần nhìn thấy cô ấy là thấy tim nhìn ấm áp bình an.”
Tiêu Lăng “hứ” nhẹ một tiếng, đấy là điều đương nhiên, không xem xem là ai dạy được đứa trẻ như vậy.
“Con bé cũng có nhiều khuyết điểm!”
“Cháu biết! là người ai cũng có khuyết điểm, nhưng cháu cho rằng khi hai người yêu nhau thì không cần có quá nhiều ưu điểm, quan trọng là hai người biết bao dung khuyết điểm của đối phương, như vậy mới khó, cháu tin cháu và Tiểu Thất có thể bao dung những khuyết điểm của nhau” Lục Sâm nói một các điềm tĩnh.
Tiểu Lăng thu lại tâm trạng, ánh mắt sắc bén nhìn Lục Sâm.
Lục Sâm đứng thẳng, sắc mặt mỉm cười, tùy cho Tiêu Lăng đánh giá.
Sau một lúc Tiêu Lăng mới thu lại ánh mắt sắc bén lại, và nói “dù gì thì, chuyện của hai đứa là ta không đồng ý!”.
Lục Sâm không hề tức giận, không thấy buồn, cười và nói,“bác có thể tiếp tục giữ lập trường của bác!”
Anh còn một nửa chưa nói, anh cũng tiếp tục giữ lập trường của chính mình.
Hai người đều rất thông minh, tuy là anh chưa nói hết, nhưng Tiêu Lăng cũng cảm nhận được anh nói vẫn chưa hết.
“Nói xong rồi sao?”
Lục Sâm gật đầu.
“Thế thì chúng ta đi thôi!”
Tiêu Lăng quay đầu, đi về phía Tiểu Thất, lạnh lùng ném nhẹ ra một câu, “đi theo, nếu không thì cha sẽ không tham gia lễ cưới nữa.”
Tiểu Thất giận dữ bĩu môi.
Đánh rắn đánh bảy tấc!
Cha của cô đúng là biết cách đánh vào điểm yếu của cô!
Lễ cưới của Tiểu Tuyền cả đời có một lần, sao có thể lấy lễ cưới của cô ấy ra làm trò cười được, cô đặc biệt mời ông đến để tham gia là đều có lý do, chẳng may ông không đi nữa, thì lễ cưới không thành thì tiểu Thụy chắc chắn buồn đến chết.
Tiểu Thất nhìn Lục Sâm không lỡ rời đi, cô đi được bước lại quay đầu lại, “Lục Sâm, anh đợi em, một tháng bị cấm của em sắp kết thúc rồi, đợi kết thúc em sẽ đi tìm anh!”
Lục Sâm cười và vẫy tay tạm biệt không nói gì.
Anh vốn có kế hoạch mai đến thăm nhà Tiêu Gia.
Bây giờ... đương nhiên là bây giờ vẫn theo kế hoạch, nhưng anh không dự định nói cho Tiểu Thất, để mai cho cô ý sự ngạc nhiên.
...
Tiêu Lăng đúng không hổ danh Tiêu Lăng!
Ông gọi một cú điện thoại trực tiếp đến cho nhân viên cấp cao của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ cho nghỉ một hôm, để họ hủy tất cả các lịch trình công việc ngày hôm đó để tham gia lễ cưới, vì thế, vẫn chưa đến trưa, mà khách từ từ đã đến gần đủ.
Tần Tham bình thường nghĩ đủ cách cũng không tài nào gặp được nhiều doanh nhân sự nghiệp tại một hiện trường, dường như nhìn chằm chằm không nói nên lời vì kinh ngạc.
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
Những người này không phải là anh mời đến, mà bố mẹ của Lưu Tuyền không đồng ý lễ cưới này, nên chắc chắn không phải họ mời đến, hoặc là... mà cứ cho là họ mời đến, thì họ cũng không thể làm mới được nhiều doanh nhân lớn vậy. Tần Tham nhìn Lưu Tuyền, “những người này...”
Lưu Tuyền mỉm cười, chỉ ra hướng Tiểu Thất và Tiêu Lăng ở phía xa, “Tiếu Thất là bạn tốt của em, bên cạnh là cha của cô ấy, tên của cha cô ấy chắc anh đã nghe qua... Tiêu Lăng!”
Tần Tham ngạc nhiên hết sức!
“Tiểu Thất lo là bên cạnh em không có người thân đến, đến lúc sẽ khiến hiện trường không được hay cho lắm, nên mới gọi người đến hỗ trợ em... em cũng không nghĩ là nhiều người đến vậy, Tần Tham, nếu không thì... em đi nói nhỏ với Tiểu Thất, bảo bọn họ đi về?”
Họ cho rằng không có nhiều người đến, nên không có đặt nhiều chỗ.
“Đừng!” Tần Tham ngăn cản Lưu Tuyền, “đây cũng là ý tốt của bạn em, thôi để anh đi nói với khách sạn, bảo sắp thêm chỗ cho mình!”
Bình thường muốn nhìn thấy những doanh nhân này còn khó, mà hôm nay họ còn đến tham dự lễ cưới của anh.
Đây là cơ hội tốt để có mối quan hệ với mọi người!
Tần Tham đâu phải là kẻ ngốc, nhất định không thể để họ đi được.
Tần Tham vốn không nghĩ là Lưu Tuyền có thể quen được nhiều người có thế như vậy, vốn dĩ còn suy nghĩ chỉ đơn giản nhưng bỗng chốc nghi ngờ, trên đường đi tìm người phụ trách khách sạn thì anh gọi ddienj thoại về cho mẹ và em gái, “mau mau đến hỗ trợ!”
Mẹ Tần ngàn lần không vui vẻ gì, “không phải là tìm người khác giúp đỡ rồi sao, thân mẹ chồng bây giờ mà đến giúp đỡ thì người ta cười cho!”
“Mẹ! Giờ phút quan trọng này, con không nói được nhiều, nói chung là bây giờ mọi người mau đến giúp đỡ đi!”.
Bạn bè gia đình Tần Gia gấp gáp đi đến, khi mẹ Tần đến nhìn thấy cảnh trong khách sạn cũng có chút sững lại, rồi hỏi Tần Tham mới biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ bộ mặt già không vui vẻ gì lập tức nở nụ cười, đến gần Lưu Tuyền nói nhiều điều thân mật.
Lưu Tuyền có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nắm tay mẹ chồng, hai người cười cười nói nói, nhìn giống như hai mẹ con.
Giờ hôn lễ đã đến, lễ cưới được tiến hành!
Lễ cưới tổ chức đến một nửa, Tiểu Thất hiểu ra tại sao phải cần người đế ủng hộ Tiểu Tuyền rồi
Lễ cưới vừa tổ chức đến một nửa.
Chú dể và cô dâu vẫn chưa kịp mời mọi người cụm ly, cha Lưu Tuyền và mẹ kế đã đưa một nhóm người vào, nhóm người nghe có vẻ không có thiện ý gì tiến vào khách sạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...