“Lục Sâm, em không muốn rời xa anh...”
Tiểu Thất ôm chặt cánh tay của Lục Sâm nhất định không bỏ ra, rưng rưng nước mắt nhìn anh: “em muốn ở bên cạnh anh.”
Lục Sâm cũng đâu nỡ rời xa Tiểu Thất!
Nhưng với tình hình trước mắt thì không phải là chuyện họ muốn hay không nữa. Lục Thâm vuốt nhẹ mái tóc Tiểu Thất: “Anh trai em nói rất đúng, tay của em quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này, tạm thời em cứ về cùng anh ấy đi, nếu có thể tìm ra cách chữa trị, dù chỉ là một phần vạn, chúng ta cũng không thể bỏ qua!”
“Vậy còn anh?”
“Anh sẽ ở nhà đợi em trở về.” Lục Sâm nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Thất, đưa tay vén mấy sợi tóc trên mặt cô: “Ngoan nào, đi về cùng anh trai nhé.”
Vừa nói, Lục Sâm vừa đẩy cửa định xuống xe.
Tiểu Thất vẫn ôm chặt lấy1anh không chịu buông tay, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giọng nói nghe cứ nức nở, “Lục Sâm, khi nhớ anh thì em biết làm sao?”
Lục Sâm mỉm cười rút điện thoại từ trong túi ra: “Hàng ngày anh sẽ đều đặn chát với em, nếu mà được, anh sẽ tới nhà em thăm em.”
“Anh nói thật không?”
“Tất nhiên rồi, anh đã bao giờ nói dối em đâu!”
Tiểu Thất lưu luyến khẽ buông tay ra, cô nhìn theo Lục Sâm xuống xe, bám vào cửa sổ xe nhìn theo anh, dặn dò với theo: “Lúc anh đi làm phải cẩn thận đấy nhé, nếu có ai tán tỉnh anh, anh phải mang cái ly em tặng anh ra đưa cho họ xem, phải nói em là người yêu của anh, nghe thấy chưa?”
“Ừ!”
“Còn nữa, khi em không có ở cạnh anh, thì anh cũng phải ăn uống đúng giờ, làm việc thì không được làm thông1đêm!”
“Ừ!”
“Trời lạnh rồi, khi ra ngoài phải nhớ mặc thêm áo khoác!”
“Ừ!”
“Còn nữa còn nữa, hàng ngày đều phải nhớ tới em!”
“Ừ!” Lục Sâm âu yếm cười: “Còn gì nữa không nào?”
Tiểu Thất thực ra không nghĩ được thêm điều gì để dặn dò nữa, chỉ có thể chăm chú nhìn anh: “Tóm lại, nếu anh không thực hiện được, em mà phát hiện ra, em chắc chắn sẽ đến tìm anh!”
Lục Sâm cười gật đầu: “Em yên tâm nhé, anh chắc chắn sẽ ghi lòng tạc dạ”
Hai người quyến luyến nhìn nhau, không ai muốn rời ánh mắt khỏi người kia!
Cảnh Thụy ngồi trong xe thực sự không nói nên lời!
Chẳng phải là chỉ xa nhau một thời gian ngắn thôi sao, có cần thiết phải làm như sắp rời xa nhau mãi mãi vậy không chứ!
“Tiểu Thất, chúng ta phải đi thôi!”
“Em5biết rồi!” Tiểu Thất mím môi, lưu luyến rời khỏi cửa sổ xe.
Cảnh Thụy từ buồng lái thò đầu ra ngoài: “Chúng tôi đi trước nhé!”
“Tạm biệt!”
Cảnh Thụy gật gật đầu, kéo hết cửa kính xe lên và cho xe lăn bánh!
...
Lục Sâm dõi theo cho tới khi xe đi khuất, nụ cười trên môi anh cũng dần dần tan biến theo bóng dáng chiếc xe hơi.
“Chủ tịch...”
Triệu Đào từ trên xe bước xuống, cảnh tượng vừa nãy anh đều thấy hết.
“Ừ!” Lục Sâm quay mặt lại, như chưa có việc gì xảy ra, anh nói: “Triệu Đào, đưa tôi về nhà!”
“Dạ!”
...
Cảnh Thụy lái xe chở Lãnh Điền Tâm về biệt thự Bán Sơn trước.
Vừa xuống xe, Cảnh Thụy cẩn thận quàng lại khăn cho Lãnh Điền Tâm: “Điền Tâm, hôm nay anh Cảnh Thụy chưa mua được quà sinh nhật cho em, hôm khác sẽ bù cho em có được không?”
Lãnh Điền Tâm2rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cô bé gật gật đầu.
“Anh Cảnh Thụy không cần lo cho em, mau mau đưa chị Tiểu Thất về nhà đi.”
“Ừ, vậy hôm khác anh Cảnh Thụy sẽ tới thăm em nhé.”
“Dạ dạ dạ, tạm biệt anh Cảnh Thụy!”
Cảnh Thụy đứng nhìn theo cô bé nhảy chân sáo vào biệt thự rồi mới quay đi, quay trở lại xe, sắc mặt lại trở nên ưu tư.
Xe cứ nổ máy hồi lâu nhưng không lăn bánh.
Tiểu Thất rụt cổ lại nhưng không dám hỏi nguyên nhân.
“Tiêu Tiểu Thất!”
“Dạ?”
“Em cứ im im mà ngồi ở ghế sau à? Anh là tài xế của em à!”
Được rồi!
Tiểu Thất lặng lẽ xuống xe, đầu cúi gằm vòng qua ghế phụ, ngồi lên đó.
“Cài dây an toàn!”
“Ờ!”
Đợi Tiểu Thất thắt chặt dây an toàn, Tiêu Cảnh Thụy một chân nhấn chân ga, chiếc xe lao vút đi như tên bắn!
Cảnh Thụy phóng9xe về nhà với vận tốc nhanh nhất!
Tiêu Lăng và Tô Tố bây giờ đều chỉ muốn thu mình ở trong nhà, đặc biệt là do Tô Tố sợ trời lạnh, với thời tiết như những ngày này, hai người họ lại càng không muốn ra khỏi cửa.
Vậy nên, Cảnh Thụy và Tiểu Thất về tới nhà cũng không cần chạy đi tìm họ, đã lập tức thấy hai người họ ngồi đó tình cảm nói nói cười cười.
Vừa thấy hai đứa con cùng nhau trở về, Tô Tố thậm chí còn thêm phần kinh ngạc: “Các con sao lại về cùng nhau vậy? Tiểu Thất, con không phải là đang học lớp huấn luyện ở Phong Hoa à, bên đó toàn bộ đều là khép kín hết, khi chưa kết thúc cuộc thi thì không được phép đi ra ngoài mà, cuộc thi của con kết thúc rồi hay sao?”
Sắc mặt Tiểu Thất trở nên hết sức lúng túng, cô chỉ dám ngượng ngùng đứng ở cửa,1không dám nói gì.
“Còn đứng ngây ra đây làm gì, mau vào nhà đi!”
Cảnh Thụy đẩy em gái vào trong phòng, anh cũng bước theo sau, tỏ vẻ bực tức ngồi lên ghế sofa, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Thất rồi nói: “Sao rồi! Em muốn đích thân mình nói, hay để anh tự nói với bố mẹ đây?”
“Em... em sẽ tự nói với bố mẹ!”
Nếu để cho anh ấy nói, thì khác nào cho anh ấy cơ hội đổ thêm dầu vào lửa chứ!
Khuôn mặt Tô Tố tỏ rõ sự khó hiểu nhìn hai đứa: “Anh em các con có chuyện gì vây?”
Tiểu Thất biết mình làm sai, nên cũng không dám ngồi xuống ghế, cô đứng ở giữa phòng khách. Khi ba người đều chăm chú nhìn mình, cô đành kể hết tất cả sự tình, từ việc bắt đầu gặp mặt Lục Sâm, tới việc quyết định tìm hiểu anh, rồi yêu anh, tất cả quá trình ấy đều được Tiểu Thất kể tỉ mỉ từng chi tiết cho bố mẹ nghe, tất nhiên, trong đó cũng có kể rõ cả những chuyện đã xảy ra giữa cô và Lục Sâm.
Sau khi kể xong, nhìn thấy sắc mặt mẹ hiện rõ vẻ lo lắng sốt ruột, còn bố thì nhìn cô với ánh mắt hằn học bực tức, Tiểu Thất sợ hãi nuốt nước miếng nói: “Bố mẹ, bố mẹ đừng trách cứ Lục Sâm, anh ấy cũng chỉ mới biết Lý Dương là cháu ruột của mình...”
Tô Tố không nghe thêm nổi lời nào của con gái nữa, từ ghế sofa cô bật dậy lao tới bên Tiểu Thất, Tiêu Lăng thì nổi giận đùng đùng, nhưng vừa nhìn thấy Tô Tố lao ra, sợ cô bị vấp ngã, nên vội vàng đỡ lấy vợ.
Tô Tố thấy thương con gái vô cùng.
Cô nâng bàn tay phải của Tiểu Thất lên, vừa tỉ mỉ kiểm tra đi kiểm tra lại cổ tay con bé, vừa nghẹn ngào nói: “Đứa con gái ngốc nghếch này, con bây giờ lớn rồi, mọc đôi cánh cũng cứng lắm rồi có phải không, xảy ra việc lớn như vậy mà còn muốn giấu daddy mamy à!”
Tiểu Thất cũng đã hiểu ra sự sai trái của mình, đôi mắt cô đỏ hoe: “Mamy, con sai rồi...”
“Tiêu Lăng, anh mau đi tìm bác sĩ đi, bác sĩ William đó, bác sĩ William đó không phải là rất giỏi sao, năm đó em bị thương nặng tới như vậy mà anh ấy còn cứu được em, anh hãy mau mời anh ấy đến đây đi, xem xem cổ tay của con bé còn có cách nào chữa trị được không!”
“Tô Tố à, em cứ bình tĩnh lại đã, em yên tâm, anh nhất định sẽ sắp xếp việc này mà”
Nhìn con gái, Tiêu Lăng cũng rất xót xa!
Đứa con gái của anh, anh đã yêu thương nâng niu nó suốt hai mươi ba năm nay, chỉ vừa nháy mắt một cái, kết quả lại xảy ra sự việc tày đình này.
Những kẻ nhà Lục gia đó!
Bọn chúng coi người nhà Tiêu gia này đã chết hết rồi sao!
Tiêu Lăng lập tức gọi điện thoại cho William, William cũng sốt ruột muốn chạy qua ngay lập tức, “William,tình hình của Tiểu Thất như vậy liệu có thể chữa trị được nữa không?”
“Cái này, tôi chưa trực tiếp nhìn thấy tình hình vết thương nên cũng chưa dám kết luận điều gì, tất cả cứ đợi tôi qua rồi sẽ xử lý, ok?”
“Được!”
Vừa cúp máy, Tiêu Lăng dường như không thể kiềm chế nổi sự phẫn nộ của mình nữa, ngọn lửa tức giận bừng lên trong mắt anh: “Được! Được lắm! Lục gia phải không, dám chọc vào Tiêu gia chúng ta à, bọn chúng thực sự cho rằng người nhà Tiêu gia đều chết hết rồi hay sao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...