Triệu Đào nhìn Lục Sâm, Lục Sâm lặng im gật đầu.
Triệu Đào liền đẩy xe lăn đưa Lục Sâm tiến vào phòng khách.
“Về rồi hả?”
Lục Sâm điềm tĩnh nhìn lão gia, “Cho gọi con về có việc gì sao?”
Lục Sâm phát hiện, so với thái độ của Lục lão gia, thì khi vừa nhìn thấy anh, ánh mắt Lý Dương hiện rõ sự ngạc nhiên hơn cả!
Lục Sâm giờ mới để ý, đứng kế bên Lý Dương là một vị lão phu nhân với mái đầu đã bạc trắng như cước. Lão phu nhân có vẻ ngoài khắc khổ, tóc đã bạc trắng, gương mặt nhăn nheo, tấm lưng lom khom, quần áo mặc trên người cũng hết sức bình dị, vừa nhìn thấy Lục Sâm, bà ngượng ngùng mâm mê hai bàn tay, biểu lộ vẻ khổ sở.
Lục Sâm chậm rãi chuyển hướng nhìn.
“Hôm nay xảy ra việc gì vậy?”
Lục lão gia phẫn nộ nhìn Lục Vĩnh Cường: “Ngươi tự làm cái việc mất dạy gì, ngươi hãy tự nói đi!”
Lục Sâm phát hiện ra, Trương Mỹ trước giờ luôn luôn dính tới Lục Vĩnh Cường như hình với bóng, lần này lại không ngồi cùng ghế sofa với anh ta nữa, mà lại là ngồi ở phía đối diện. Chị ta mặc trên người bộ sườn xám in hoa, dáng vẻ xinh đẹp, gương mặt cũng rất thanh tao, lúc này đang cầm chiếc khăn tay liên tục thấm nước mắt.
Còn Lục Song Song thì ôm vai mẹ, tỏ vẻ an ủi.
Cả nhà Lục gia, có lẽ chỉ có duy nhất Lục Song Song là có mối quan hệ khá tốt với Lục Sâm. Khi Song Song vừa sinh ra, Lục lão gia lo sợ cô bé sẽ bị Lục Vĩnh Cường dạy hư, nên đã đích thân nuôi dưỡng tới khi cô bé lớn, thậm chí còn luôn truyền dạy Lục Song Song tư tưởng rằng Lục Sâm là người chú tốt, cho nên tình cảm Lục Song Song dành cho lão gia và Lục Sâm rất sâu đậm.
Giờ cô đã là người trưởng thành, đã mười chín tuổi rồi, cũng biết phân biệt đúng sai, nên dĩ nhiên sẽ hiểu được ở cái nhà này, rốt cuộc ai mới là người gây chuyện.
Lục Song Song thấy vẻ mặt đầy hối hận của Lục Vĩnh Cường thì không kiềm chế được, cô lạnh lùng: “Sao chứ, tự mình gây ra chuyện nên giờ không còn mặt mũi nào để nói ra hay sao? Hôm nay cả nhà đều đã họp mặt ở đây rồi, cả chú cũng đang ở đây, bố mau nói hết những việc bẩn thỉu bố đã làm đi, đừng có giấu giếm những chuyện kinh tởm đó thêm nữa!”
Lục Vĩnh Cường nghe thấy Lục Song Song nói vậy, liền thay đổi sắc mặt, trợn mắt lên nhìn Lục Song Song: “Mày dám ăn nói với bố mày như thế à?”
“Bố? Hứ - nếu có thể, con còn không muốn có người bố như bố đâu!”
Lục Vĩnh Cường tức điên tới nỗi thở gấp!
Nếu không vì lão gia yêu thương nó nhất nhà, hắn ta chắc chắn đã cho nó ăn cái tát trời giáng rồi!
“Lục Vĩnh Cường, anh không còn mặt mũi nào mà kể ra phải không!” Trương Mỹ mắt đỏ hoe chỉ vào Lý Dương nói: “Sao, không dám công nhận nó là đứa con riêng của anh sao, tôi nói cho anh biết, trừ khi tôi chết đi, còn không thì tôi tuyệt đối không bao giờ chấp nhận để anh đón nó về quy tông bái tổ đâu!”
Lục Vĩnh Cường “hắng” một tiếng rồi đứng phắt dậy: “Đây là con trai của anh, em dựa vào cái gì chứ!”
Trương Mỹ cũng đứng bật dậy đối mặt với Lục Vĩnh Cường: “Dựa vào tôi là vợ danh chính ngôn thuận của anh! Lục Vĩnh Cường ơi là Lục Vĩnh Cường, tôi, một thiên kim tiểu thư đi theo anh khi anh là kẻ trắng tay, tôi cũng chịu được, ai kêu tôi tự chọn anh làm chồng của mình chứ! Anh là kẻ không biết phấn đấu, tôi cũng đành chịu, chỉ cần anh đối tốt với tôi trước sau như một. Nhưng tôi thật không ngờ, anh dám lừa dối tôi tới nước thê thảm như thế này đây. Tôi nói để anh biết, anh dám nhận loại súc sinh này thì tôi và anh sẽ ly hôn!”
Ôi trời!
Bạn trai trước đây của Tiêu tiểu thư lại là con riêng của Lục Vĩnh Cường ư?
Tin tức này cũng thật khó tin chứ!
Triệu Đào cúi xuống nhìn Lục Sâm, gương mặt Lục Sâm vẫn trước sau như một điềm nhiên không đổi sắc, có điều trong ánh mắt cũng không giấu nổi sự kinh ngạc!
Mới trước đây vài ngày, Lý Dương vẫn còn là tình địch của anh, còn hoang mang chạy trốn khỏi anh!
Hôm nay, hắn bỗng nhiên có thêm một biến thân hoa lệ, trở thành cháu của anh!
Điều này thực sự là mỉa mai!
“Trương Mỹ, em tỉnh táo lại đi, đây không phải là anh phản bội em, khi đứa con này sinh ra, anh vẫn chưa gặp em mà, anh nói cho em biết, đứa con này anh chắc chắn sẽ nhận nó! Em không sinh được thằng con trai, lại còn không cho anh đón con trai anh về sao? Anh không thể bị tuyệt hậu được!”
Lục Vĩnh Cường là từ dân quê mà ra, nên tư tưởng còn rất phong kiến, hắn luôn cảm thấy việc không có thằng con trai nối dõi là việc bị người ngoài khinh khi nhất, cho nên khi Lục Song Song được sinh ra, vừa thấy là con gái là hắn đã không thích rồi. Một đứa con gái thì sau này lớn lên, sao mà tranh giành tài sản với Lục Sâm được chứ!
Gia đình ở thôn quê không bao giờ truyền lại gia tài cho đứa con gái hết!
Cho nên, hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không thể được.
Vừa đúng lúc này, mẹ ruột của Lý Dương cũng tìm tới nhà, nên hắn không một chút đắn đo, lập tức đón Lý Dương về biệt thự!
“Vậy thì ly hôn!” Thái độ Trương Mỹ rất dứt khoát.
Lục Vĩnh Cường lúc này cuống lên: “Ly hôn! Ly hôn! Em đừng có lúc nào cũng mang ly hôn ra dọa anh, anh nói cho em biết, nếu em ép anh quá, anh sẽ ly hôn thật đó. Tới lúc đó, để xem một người phụ nữ từng một đời chồng thì ai còn muốn không! Huống hồ gì, từ khi lấy em, anh luôn là người đàn ông tử tế, có người đàn ông nào mà không có chút ít tình sử chứ! Em cũng biết hết quá khứ của anh, anh lớn lên từ trong thôn, người thôn quê thì hay lập gia đình sớm, mẹ anh đã vất vả nuôi anh lớn khôn, tất nhiên muốn thấy anh yên bề gia thất thì mới yên tâm. Cho nên, lúc đó anh và Lý Ngọc chỉ bày mâm rượu mừng, chứ bọn anh chưa hề đăng kí kết hôn. Sau đó... sau đó anh trở về A thị, gặp được em, hai mươi năm nay anh chưa hề liên lạc với người nhà ở quê mà!”
Lục Vĩnh Cường lại nói: “... Giờ Lý Ngọc mắc bệnh ung thư rồi, điều duy nhất khiến cô ấy không an tâm được là thằng con trai Lý Dương này, nó dù sao cũng là con ruột của anh, em nói em không cho anh nhận, vậy em có còn lương tâm không!”
“Tôi không có lương tâm? Anh đã lừa dối tôi suốt bao nhiêu năm nay, giờ anh nói tôi không có lương tâm? Tôi sinh con cho anh, vất vả nuôi nấng con trưởng thành, anh báo đáp tôi như vậy đây hả Lục Vĩnh Cường!”
Vợ chồng họ bắt đầu cãi nhau ở trong phòng khách.
Lục Sâm nhìn thấy cảnh này chỉ càng cảm thấy mỉa mai!
Anh châm biếm nhìn Lục lão gia, Lục lão gia thì xấu hổ quay mặt đi.
Lục Sâm bất giác nghĩ, năm đó liệu có phải giữa bố và mẹ cũng từng xảy ra cuộc tranh cãi như thế này? Rõ ràng làm sai rồi, nhưng vẫn ngang ngược không chịu nhận, cuối cùng làm mẹ tổn thương tột cùng nên mẹ mới không màng bất cứ điều gì mà bỏ ra đi?
Lục Vĩnh Cường... Qủa thực không hổ danh là con ruột của Lục lão đầu!
Ngay cả làm ra những việc bẩn thỉu như vậy cũng giống nhau như đúc!
Bỏ mặc vợ con không màng, giấu giếm vợ mới mọi chuyện, đợi gạo đã nấu thành cơm rồi, thời gian qua lâu rồi, đứa con tìm tới tận nơi, thì bắt đầu mượn lý mượn tình nói ngang nói ngược, tất nhiên, nói lý không được rồi thì quay qua cãi nhau như vậy thôi!
Lục Sâm cười lớn mấy tiếng, nếu như trước đây trong lòng anh vẫn còn chút xa cách với mẹ, thì hôm nay, khi nhìn thấy cảnh này, anh hoàn toàn không còn khoảng cách đó nữa!
Sự việc như vậy, không có bất cứ người phụ nữa nào có thể chịu đựng được!
Cuộc cãi vã trong phòng khách vẫn tiếp tục.
Lục Sâm giờ mới quay qua nhìn Lý Dương, nếu đổi lại là anh, thà là không nhận người cha này, chứ anh sẽ không bao giờ chấp nhận lặng im để cho người khác sỉ nhục mẹ của mình như vậy! Nhưng Lý Dương thì không. Hắn thẳng lưng vênh mặt lên đứng đó, có vẻ như đã chuẩn bị tất cả để đối mặt với việc này!
Lục Sâm lạnh lùng nhếch mép!
Một kẻ chỉ vì muốn leo lên cao mà phụ bạc cả người yêu, tất nhiên cũng sẽ vì thân phận cao quý... mà bán rẻ tôn nghiêm thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...