Lục Sâm không nghĩ rằng vừa ra khỏi nhà vệ sinh làm thế nào ở nhà vệ sinh nam gặp phải một cô gái!
Một cô gái, chạy đến vệ sinh nam, anh ta còn chưa hét lên là lưu manh thì người con gái này đã hét lên trước rồi.
Lục Sâm nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, theo sau là tiếng mở cửa phòng vệ sinh, bên ngoài xông ra rất nhiều cái đầu đến xem náo nhiệt.
Lục Sâm nhíu mày, “Đi ra ngoài!”
Mặc dù anh ta ngồi trên xe lăn, nhưng nét mặt rất nghiêm túc, chất giọng hạ thấp, khá mạnh mẽ, đám đông bên ngoài cảm nhận được áp lực trong phòng vệ sinh, nhanh chóng đóng cửa và đi ra ngoài.
“Anh, anh anh anh anh đừng qua đây.”
Lục Sâm nhếch môi, đẩy xe lăn đến trước mặt Tiểu Thất, nhìn thấy diện mạo của Tiểu Thất, đôi mắt nhè nhẹ nhìn sâu vào, khi ngửi thấy mùi rượu bao phủ cơ thể Tiểu Thất, anh ta cau mày, “Cô là một người con gái, chạy đến vệ sinh nam làm gì!”
“Nam, vệ sinh nam?”
“Không thì sao!”
Khuôn mặt Tiểu Thất cháy đến “peng peng peng” đỏ lên, cô nhanh chóng chạy đến cửa phòng vệ sinh, đợi nhìn thấy bảng hiệu Nam ở phía trên thì rượu trên người cô ấy lập tức tỉnh lại một nửa, “Ha, haha, hiểu lầm mọi thứ đều là hiểu lầm! Tôi chạy nhầm nhà vệ sinh, ha, xin lỗi xin lỗi ha!”
Sau khi tỉnh rượu, Tiểu Thất nhìn thấy mặt người đàn ông!
Cả người cứng đơ ở đó!
Gò má của người đàn ông giống như được khắc ra, các góc cạnh phân rõ, một cặp lông mày giống như một lớp mực nhuộm vào, đen đến khiến người khác không rời mặt, đen hơn lông mày là đôi mắt của anh ta, đôi mắt của anh ta sâu và sắc nét, giống như mang theo phép thuật vậy, chỉ cần nhìn một ánh nhìn đã khiến người khác không thể di chuyển đôi mắt.
Mũi cao, đôi môi đỏ.
Làn da không phải trắng tinh, làn da rám nắng đầy nam tính.
Tiểu Thất lại phát ra bệnh từ nhỏ đến lớn...bệnh mê trai!
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông không rời mắt.
Hoàn toàn không chú ý đến lông màu Lục Sâm càng ngàng càng nhíu.
“Quý cô này...”
“Hả? Hả! Tôi đây!”
Tiểu Thất nhanh chóng hoàn hồn, ánh nhìn từ mặt của anh ta và nhìn xuống.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài áo sơ mi mặc một bộ vest được làm rất tinh vi, lúc này áo vest đã được cởi ra và đặt trên cánh ta. Tiểu Thất nhìn thấy không ít người đàn ông mặc áo sơ mi, daddy của cô ấy cũng thường mặc, nhưng daddy mặc áo sơ mi trắng luôn có cảm giác đang lôi kéo mẹ vậy, cho nên ông ta mặc sơ mi hầu hết đều cởi hai ba nút ra. Lý Dương cũng thường mặc vậy, Lý Dương mặc áo sơ mi trắng tràn ngập ánh nắng, nhưng người đàn ông trước mắt này.
Nút áo của áo sơ mi trắng được cài tỉ mỉ đến nút trên cùng, nhưng... không cho người khác cảm giác rất quê mua và không biết cách ăn mặc, mà thay vào đó có một kiểu... ham muốn cám dỗ. Áo sơ mi trắng được nhét vào quần tây, vòng eo đầy mạnh mẽ lúc ẩn lúc hiện, Tiểu Thất nhìn đến tròng mắt thẳng tấp.
Hàng cao cấp!
Chắc chắn là hàng cao cấp!
Khuôn mặt và cơ thể của người đàn ông này đều là hạng 1, điều đáng tiếc duy nhất là, ánh nhìn của Tiểu Thất rơi vào đôi chân của người đàn ông, hai chân này chắc là có vấn đề, nếu không thì sẽ không ngồi trên xe lăn.
Uầy!
Thật đáng tiếc.
Chẳng lẽ là thiên chúa ghen tị anh tài? Muốn khiến người khác có một khuyết điểm mới được!
Tiểu Thất trông giống vừa khờ vừa say, đột nhiên, ánh mắt cô ta rơi vào đây kéo quần của anh ta, ánh mắt cũng không di chuyển nữa.
Lục Sâm cũng là lần đầu tiên bị người khác nhìn chằm chằm trần truồng như vậy.
Có rất nhiều người nhìn chằm chằm anh ta như vậy, nhưng có rất ít người nhìn tôi như vậy, đặc biệt là... đôi mắt của cô gái này đang nhìn ở đâu?
Anh ta đi theo tầm nhìn của Tiểu Thất, ánh mắt rơi xuống phần thân dưới của anh, khoé miệng không ngừng co giật.
Anh ta nhìn ra, Tiểu Thất mặc dù rất hấp dẫn, nhưng mà đôi mắt rất rõ ràng, cho nên không phải là loại cô gái khinh thường, nhưng mà...
“Một người con gái nhìn chằm chằm vào thân dưới của người đàn ông, không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Tôi, tôi tôi...”
Tiểu Thất đột nhiên phản ứng, đôi má đỏ lên và đột nhiên lắp bắp.”
“Tôi, tôi không có, tôi nhìn dây kéo quần của anh chưa được kéo.”
Lục Sâm cúi đầu nhìn, quả nhiên... vừa nãy anh ta kéo dây kéo thì đúng lúc nhìn thấy Tiểu Thất, động tác dừng lại một lát, cho nên dây kéo của chiếc quần tây bây giờ thực sự chưa được kéo xong. Nét mặt Lục Sâm không thay đổi, động tác rất tự nhiên và kéo dây kéo lên.
“Bây giờ ổn chưa?”
“Ổn rồi.”
“Nếu như ổn rồi vậy thì chúng ta đi thôi.”
“Ồ!”
Lục Sâm đẩy xe lăn đi trước, khoé miệng nhếch lên không ra tiếng như muốn cười.
Cô gái này... dáng vẻ mơ hồ củng khá dễ thương.
Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, ở bên ngoài được bao quanh bởi một nhóm người háo hức, đôi má Tiểu Thất “peng peng” lại đỏ lên.
Cô nhìn vào ánh mắt lạ lùng của đám đông, khó xử và vẫy tay, “Ha! Không cẩn thận đi nhầm nhà vệ sinh, tôi đi trước đi!” Nói đến đây, cô ta lại quay đầu nhìn Lục Sâm, “Thưa anh, anh tên gì vậy, chúng ta hôm này dù sao cũng là duyên phận, lưu lại cái tên nha.”
Lục Sâm chỉ do dự một chút, sau đó nhanh chóng lấy một tấm danh thiếp từ trong túi và đưa cho Tiểu Thất.
Tiểu Thất cầm lấy và nhìn qua một cái, bên trên chỉ đơn giản một cái tên...Lục Sâm!
Sau đó phía dưới tên có một hàng số điện thoại.
“Ok, tôi tên Tiểu Thất, cái đó, tôi còn phải đi vệ sinh, không nói chuyện với anh nữa, đi đây!”
Tiểu Thất còn chưa đợi Lục Sâm phản ứng lại, đã lướt người đi vào nhà vệ sinh nữa rồi.
Thấy không có gì náo nhiệt để xem nữa, đám đông cũng từ từ tản ra.
Miệng của Lục Sâm lộ ra một nủ cười bí ẩn, liếc nhìn cánh cửa phòng vệ sinh nữa đang được đóng chặt, lặng lẽ cười.
Sau một vài phút.
Đột nhiên có người nào đó chạy đến, nhìn thấy Lục Sâm chưa kịp thu hồi lại mỉm cười, đôi mặt đã trợn ra.
OMG!
Anh ta nhìn thấy gì?
Lục Tổng... đang cười?
Triệu Đào chớp mắt, đợi chờ xem lại thì nhìn thấy Lục Tổng đã phục hồi khuôn mặt lạnh lùng.
Ảo tưởng!
Lúc nãy chắc chắn là ảo tưởng!
Lục Tổng này mới đúng là Lục Tổng mà anh ta quen biết!
Lục Sâm đẩy chiếc xe lăn về phía trước, Triệu Đào nhanh chóng cầm bộ vest của Lục Sâm trên tay, từng bước đi theo, vừa đi vừa nói, “Lục Tổng, đồng nghiệp trong công ty đều đang đợi ngài.”
“Đi thôi!”
...
Tiểu Thất rửa mặt, những vết đỏ trên mặt đã hạ xuống khá nhiều.
Cô ta từ phòng vệ sinh đi ra, đưa tấm danh thiếp của Lục Sâm tiện tay để vào trong túi. Vừa từ phòng vệ sinh bước ra, đúng lúc chạm mặt Lưu Tuyền đang đi tìm.
“Tiểu Tuyền, tớ ở đây.”
“Tiểu Thất, cậu đi vệ sinh chậm vậy, tớ còn tưởng cậu rớt vào trong bồn rồi.”
Tiểu Thất rất khó xử, vừa nãy mất mặt chạy vào nhà vệ sinh nam, chuyện này không thể để Lưu Tuyền biết, không thôi thì bị cười đến nửa năm!
Cô khoác lấy cánh tay Lưu Tuyền, “Được rồi được rồi, bây giờ được rồi, chúng ta uống tiếp!
Lưu Tuyền kéo lấy tay Tiểu Thất.
“Tiểu Thất, chúng ta đừng đi nữa.”
“Sao vậy?”
Lưu Tuyền do dự một lúc, cũng nói cho Tiểu Thất biết, “Lúc nãy trên sàn nhảy nhìn thấy Lý Dương và Trương Hy, họ... dắt theo một đám bạn cùng lớp, đang ăn mừng kìa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...