Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Tiêu Lăng ôm chặt lấy Tô Tố, trong lòng khó chịu như bị lửa thêu đốt, khoảnh khắc nhận được cuộc gọi, anh cảm thấy tim anh như ngừng dập, vẫn may... vẫn may Tô Tố không sao.

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.”

Tô Tố ngặm chặt môi, khóc không thành tiếng.

Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, bên Lãnh Mạc gọi điện thoại tới, mặt Tô Tố chờ đợi nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Lăng từ từ tối lại.

Trong lòng Tô Tố bỗng có dự cảm không tốt.

Cúp điện thoại, Tô Tố nhanh chóng nắm chặt tay cảu Tiêu Lăng, “Sao rồi? Lãnh Mạc nói sao rồi? Tìm thấy con chưa?”

Tiêu Lăng lắc đầu.

Tim Tô Tố trầm xuống, cuối đầu không ngừng tự trách, “Đều là lỗi của em, em không nên dẫn chúng ra ngoài, nếu hôm nay không ra ngoài đi dạo, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết, tại sao lại bắt Cảnh Thụy và Tiểu Thất, chúng nó có gặp nguy hiểm không? Rốt cuộc là có thù oán gì, sao không nhắm vào tôi, sao lại tổn hại hai đứa nhỏ...”

Tiêu Lăng đưa tay ấn vào vai Tô Tố.

Anh cũng rất hoảng, rất lo lắng, nhưng anh lại không biểu hiện ra mặt, lúc này nếu anh cũng loạn theo, cảm xúc của Tô Tố sẽ càng tệ.

“Tô Tố, rốt cuộc là chuyện gì, em kể lại tỉ mỉ từng tí một cho anh nghe!”


Tô Tố đem hết chuyện ở cửa hàng, bao gồm mọi chuyện xảy ra ở cửa hàng đều nói cho Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, “Theo như em nói, họ không phải đến vì tiền.”

“Chắc chắn không phải, em đều nói cho họ tiền, nhưng mấy người họ một chút cũng không hứng thú.”

Tiêu Lăng còn nắm được một vấn đề rất rõ ràng, “Em nói, mấy người họ rõ ràng bắt được em, nhưng cuối cùng chỉ đưa Tiểu Thất và Cảnh Thụy đi?”

Trong đầu Tô Tố là một đống mơ hồ, không nghĩ ra được cách nào hết, nghe Tiêu Lăng nói chỉ ngây ra gật đầu.

Tình huống này quả thật quá không bình thường.

Tiêu Lăng chìm vào suy tư.

Đám côn đồ này đã đụng tới súng, nói rõ ràng là chúng thuộc dạng đi lấy mạng người, nhưng trong tình huống đó, lại không tổn hại Tô Tố!

Mà cho dù không có ý định giết người, Tô Tố một con người sống sờ sờ ra đó, đợi họ đi xong chắc chắn sẽ báo cảnh sát, chả lẽ họ không sợ cảnh sát qua đó? Cho nên, theo tình huống này, cho dù không giết người, ít nhất cũng đánh Tô Tố ngất đi chứ, nhưng mấy người này đừng nói là đánh Tô Tố, ngay cả một cọng tóc của cô cũng không đụng vào.

Trong lòng Tiêu Lăng nảy ra một sự suy đoán.

“Tô Tố, em nghĩ kĩ lại, nói cho anh nghe. Có phải họ không có làm tổn thương Cảnh Thụy và Tiểu Thất?”

Tô Tố nghĩ lại, đột nhiên nói, “Em nhớ ra rồi, lúc người đàn ông kia bắt lấy Tiểu Thất, Tiểu Thất cắn mạnh vào tay hắn, hắn định đánh Tiểu Thất kết quả bị một tên khác ngăn lại, lúc đó đầu óc em chỉ toàn nghĩ cách cứu con, nghe loáng thoáng họ nói cấp trên giao phó không được làm hại bọn nhỏ...” Tô Tố nắm chặt tay của Tiêu Lăng, ánh mắt mong đợi nhìn anh, “Tiêu Lăng, con sẽ không sao đúng không, chắc chắn sẽ không có chuyện.”

“Sẽ không có chuyện, Tô Tố, em nghe anh nói, Cảnh Thụy và Tiểu Thất, có khả năng do Tô Lão Đầu bắt đi rồi.”

Tô Tố ngây ra, “Ông ta bắt Cảnh Thụy và Tiểu Thất làm gì?”

Tiêu Lăng lắc đầu, “Anh tạm thời không nghĩ ra tại sao, nhưng đến hiện tại, chỉ có thể giải thích một điều! Trước tiên, trong nước có súng không phải ai cũng có, thứ hai, Tô Lão đầu có đủ năng lực bố trí cục diện này, càng quan trọng hơn, họ chắc biết thân phận Mộ Bạch, nên ngay cả Mộ Bạch cũng không dám động thủ, lại không hại em, cũng không hại tụi nhỏ, tình huống này, anh thấy là do Tô Lão đầu làm.”

Tô Tố nghĩ kĩ lại, phát hiện phân tích của Tiêu Lăng rất đúng.

Tô Tố cắn chặt răng, “Con người này sao vẫn chưa chết, già mà không sáng mắt ra, làm nhiều việc ác mà chưa gặp báo ứng, còn bắt Cảnh Thụy và Tiểu Thất đi! Sao hắn không đi chết đi!”

Tiêu Lăng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.


“Tô Tố, nếu thật là Tô Lão đầu đem Cảnh Thụy và Tiểu Thất đi, chúng tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.”

Chúng bắt Cảnh Thụy và Tiểu Thất đi chỉ có hai nguyên nhân.

Thứ nhất dùng chúng để uy hiếp chúng ta.

Thứ hai hai đứa nhỏ còn có ích với hắn.

Bất luận điểm nào, giờ xem ra, hai đứa nhỏ tạm thời không có vấn đề gì.

“Thật không? Tô Lão Đầu đau lòng nên hóa điên, thật là sẽ không hại Cảnh Thụy và Tiểu Thất chứ?”

“Nhất định không, nếu ở chỗ giữ xe chúng đều không bị thương, nhất định là do Tô Lão Đầu đã dặn dò rất kĩ, nên tụi nhỏ chắc chắn giờ không có nguy hiểm.” Tiêu Lăng móc điên thoại ra, “Anh gọi điện thoại cho nhạc phụ, nhạc phụ đang ở nhà Tô Gia, nếu như Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị bắt qua đó, ông ở bên đó nói không chừng sẽ biết tin tức gì!”

Tô Tố nhanh chóng gật đầu, “Được được được, anh mau gọi điện thoại cho cha đi, cha biết hai đứa nhỏ bị bắt, nhất định sẽ tìm cách cứu.”

“Ừm!”

Tiêu Lăng dùng tốc độ nhanh nhất để gọi điện thoại cho Tô Nhiễm, hai người trong điện thoại một người chăm chú nói, một người khác chăm chú nghe, đợi Tiêu Lăng nói xong, bên kia truyền đến âm thanh đang cắn chặt răng của Tô Nhiễm, “Cha biết rồi, con kêu Tô Tố yên tâm, ba nhất định sẽ nghĩ cách đem Cảnh Thụy và Tiểu Thất cứu ra ngoài.”

“Cha, người cũng nên cẩn thận.”

“Hà_Ông Lão đầu điên đó nếu muốn đụng vào ta đã sớm động rồi, các con yên tâm đi, bất kể tình huống như thế nào, hắn cũng không làm gì ra được!”

Tiêu Lăng lúc này mới cúp điện thoại!


Tiêu Lăng và Tô Tố không biết đợi ở cửa phòng phẫu thuật hết bao lâu, những người nhận được tin tức như Lãnh Mạc vội vàng đi qua đó.

Lãnh Mạc nhìn Tiêu Lăng đầy ái ngại, “Để họ trốn thoát, số xe đó là giả thôi, vả lại có không ít người tiếp ứng, sợ rằng... có quan hệ mật thiết với chính phủ bên thành phố A này, nếu không sẽ không chạy nhanh như vậy, vả lại một chút manh mối cũng không có.”

Tiêu Lăng càng ngày càng khẳng định là do Tô Lão đầu làm.

Thế lực Tô Gia căn cơ khắp nơi, nếu nói có quan hệ với quan chức, hoàn toàn có thể giải thích được.

“Đừng đuổi nữa, việc tiếp theo để mình nghĩ cách.”

Mấy người họ đứng trước cửa phòng phẫu thuật nóng lòng chờ đợi hết mấy tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc đèn “Đang phẫu thuật” tắt đi, vài người “Tưng” đứng hết lên. Trong phòng phẫu thuật, khuôn mặt bác sĩ rất nặng nề bước ra, vài y tá đẩy theo Mộ Bạch, đẩy Mộ Bạch ra ngoài.

“Bác sĩ, tình trạng sao rồi?”

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở dài, “Tình trạng bênh nhân rất nguy kịch, đạn cách tim chỉ cỡ hai mm, đạn đã được gắp ra, nhưng bệnh nhân bao giờ mới tỉnh... điều này rất khó nói!”

Mọi người đã..., Tiêu Lăng vặn hỏi tiếp, “Bác sĩ, ý người là sao?”

“Ý tôi chính là... bệnh nhân nếu vận khí tốt, trong ba ngày có thể tỉnh lại thì không có gì đáng ngại, nếu không... sợ rằng cả đời không tỉnh lại được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui