Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Tiêu Lăng nói năng chẳng dễ chịu, “Một phế nhân như cậu thì giúp được gì cho chúng tôi?”

“Ít nhất với thân phận của tôi, chỉ cần được đem ra ánh sáng, đến lúc đó đi kiểm tra DA là có được chứng cứ, chúng ta có thể chứng minh được Tô gia có can hệ móc tréo với người trong giới chính trị. Nếu như gộp thêm các tội danh khác vào nữa, ít nhất cũng đập cho Tô gia một đòn đau điếng.”

Tiêu Lăng liền đăm chiêu suy nghĩ. 

Tô Tố thì thấy lời của Mạc Tầm có thể dùng được.

Cô kéo tay áo Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, chúng mình đem anh ta theo đi.”

Ánh mắt Mạc Tầm phút chốc sáng lóa lên.

Tiêu Lăng chính là không thích ánh nhìn này của Mạc Tầm hướng vào Tô Tố, hơn nữa, chỉ cần nhớ lại Tô Tố không những đã bị Mạc Tầm làm hại dã man như vậy, cô còn từng mang thai cho hắn ta, Tiêu Lăng thấy ngứa răng vô cùng!

“Tô Tố, con người của Mạc Tầm, chúng ta là người rõ hơn ai hết, anh lo hắn có ý đồ khác nữa!”

“Không đâu, tôi tuyệt đối không có ý nào khác. Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì.” Mạc Tầm mau chóng giải thích, “Tiêu Lăng, cậu yên tâm đi, bây giờ tôi đã sớm nhận ra được tình cảnh của mình rồi, tôi bị giam cầm ở đây hơn 3 năm, không lúc nào tôi không muốn được giải thoát, bây giờ khó khăn lắm, tôi mới may mắn thoát khỏi móng vuốt của Tô gia, tâm nguyện duy nhất của tôi chỉ là muốn luuji bại bọn họ, không để cho ai khác phải chịu cảnh nhục nhã như tôi, tôi bây giờ tuyệt đối không còn có ý nghĩ đó với Tố Tố nữa đâu, tôi thề!”

Hừm!

Lời thề của hắn mà tin được thì chết liền đó!

Tiêu Lăng hiện rõ vẻ mặt khó tin.

Mạc Tầm liền quay qua nhìn Tô Tố và Tiêu Lăng, “Tô Tố, hai người phải tin tôi, tôi quả thực bây giờ không còn bất kỳ ý nghĩ gì khác cả, tâm địa của Bạch Linh rất ác độc, cô ta sẽ không dừng tay đâu, bây giờ tôi thật sự chỉ muốn bảo vệ các người thôi, thật đấy!”

Tô Tố nhìn sâu thẳm vào đôi mắt hắn.


Mạc Tầm như hận nỗi không móc được trái tim của mình ra cho cô xem.

Cuối cùng, Tô Tố vẫn thở dài một hơi, cô kéo tay Tiêu Lăng, “Đem anh ta đi theo đi.”

Tô Tố đã có lời, Tiêu Lăng dẫu có trăm vạn lần không đồng ý cũng đành phải thỏa hiệp!

Mạc Tầm theo mấy người họ lên xe.

Vương Bưu phụ trách lái xe, họ đi một chiếc bảo mẫu, Tiêu Lăng có vẻ vô cùng dè bỉu Mạc Tầm, anh kiên quyết không ngồi quá gần với Mạc Tầm, cho nên anh và Tô Tố ngồi ở hàng hai, trong khi đó Lãnh Mạc chỉ có thể ngồi với Mạc Tầm ở hàng ghế số ba!

Chiếc xe chạy đều đều trên đường, đột nhiên, trên tòa cao ốc phía trước có ánh phản quang chiếu vào họ!

Gần như lập tức, Vương Bưu hét lớn, “Mau xuống xe!”

Ngay lúc đó ở phía bên kia!

Sau bữa yến tiệc, lão gia tức tối gọi điện cho người của “bên kia”, “Bắt đầu thực hiện kế hoạch!”

Bạch Linh chúi đầu xuống, cô thấy lão thái gia tức tối như vậy, một câu cũng không dám nói.

Còn lão thái gia lại vô cớ trút sự bực tức lên người Bạch Linh, “Cái đứa vô dụng này, cút ra ngoài!”

Đuôi mắt Bạch Linh toàn sự lạnh lùng, cô không nói gì lui ra khỏi phòng của lão thái gia.

Sau khi vừa ra khỏi, Bạch Linh trầm mặt xuống, cô hướng thẳng về phía căn tầng hầm!

Không biết vì sao, hôm nay cô cứ thấy có một linh cảm không được tốt!

Con mắt bên phải của cô cứ nháy liên hồi!

Cô đưa tay đặt lên mí mắt, mấm chặt môi.

“Đại tiêu thư”

“Ngậm mồm!” Bạch Linh thét nhẹ, tâm phúc bên cạnh liền ngậm mồm im bặt.

Bạch Linh đi một đường thẳng tới hoa viên, cô mở cửa rồi dặn dò tay chân, “Các ngươi ở đây chờ ta.”

“Vâng!”

Bạch Linh đi xuống dưới tầng hầm, vừa mở đèn lên, cô giật mình phát hiện dưới này không có một bóng người, mặt cô biến sắc, “Người đâu rồi!”

Dưới tầng hầm không có chỗ để ẩn trốn, ánh mắt của Bạch Linh như đang scan toàn bộ căn hầm, nhưng rà soát mấy lần cũng không thấy một bóng người, cô nghiến chặt răng, phóng nhanh ra phỏi căn hầm!

“Đại tiểu thư.”

Bạch Linh không đếm xỉa đến tiếng gọi của kẻ khác, cô xông thẳng đến phòng của lão thái gia.


“Ông nội!”

Lão thái gia đang nghiêm nghị bàn bạc gì đó với Tô Vi Túc, thấy Bạch Linh xông vào, ông không hài lòng chút nào, “Cháu đến làm gì!”

“Mạc Tầm đâu!” Bạch Linh không kiềm chế được bản thân, cô hét lên, “Mạc Tầm ở đâu!”

Sắc mặt lão thái gia sầm xuống, “Cháu đang chất vấn ta?”

Bạch Linh nắm chặt nắm đấm, nhận thức được mình đang mất kiểm soát, cô cắn chặt môi mình, nỗ lực lấy lại được nhịp thở rồi tiếp tục hỏi, “Ông nội, Mạc Tầm đang ở đâu? Lúc cháu bị nhốt trong phòng tối đã nói rõ rồi, cháu không có bất kỳ mục đích gì khác, chỉ cần có Mạc Tầm thôi.”

Lão thái gia vẫn không dễ chịu cho lắm, “Không phải hắn ở trong tầng hầm sao!”

Bạch Linh đột nhiên tim như trĩu lại.

Cô hoảng loạn nói, “Không có, dưới tầng hầm không có ai cả! Mấy cái khóa đều bị mở rồi, anh ta không có trong đó, chạy trốn rồi! Chắc chắn anh ta thừa cơ trốn đi, sao không có ai nhìn thấy vậy! Sao không ai nói cho cháu biết về tin anh ta đã bỏ chạy! Không được, cháu phải đi bắt anh ta trở lại!”

“Cháu đứng lại cho ta!”

Bạch Linh khựng người lại!

Lão thái gia sắc mặt vô cùng tức giận, ông đập bàn nói, “Tô Linh cháu một vừa hai phải thôi! 3 năm rồi, cháu muốn hành hạ Mạc Tầm, ta cho người đi bắt hắn về cho cháu hành hạ, bây giờ nỗi hận của cháu vẫn chưa nguôi sao? Chỉ là một thằng đàn ông thôi, chạy thì cho nó chạy, chỉ một mình hắn, chẳng thể làm được cái trò chống gì đâu, làm sao có thể làm tổn hại đến Tô gia được, tối nay, ngoài kia đang rất loạn, cháu không được ra ngoài!”

Không được phép!

Không được!

Đây là câu nói mà Bạch Linh được nghe nhiều nhất từ lão thái gia, cô quay người lại, cắn chặt môi, ánh mắt sắc lạnh nhìn ông, “Ông nội, Mạc Tầm chính là động lực cho tất cả sự thay đổi của cháu, nếu anh ấy rời xa cháu rồi, chính cháu còn không biết cuộc sống của cháu còn nghĩa lý gì cho nên cháu nhất định phải bắt được anh ta về đây!”

Nói xong, Bạch Linh không còn màng đến sắc mặt khó coi của lão thái gia, cô chạy như bay ra khỏi đó. Sau khi rời khỏi sân vườn của lão thái gia, cô lập tức dặn dò tay chân đứng ngoài của mình, “Chuẩn bị xe, truy tìm Mạc Tầm trong toàn thành phố, nhất định phải đem anh ta về đây cho tôi!”

“Vâng!”


Nói rồi Bạch Linh bước nhanh ra cổng lớn!

Mạc Tầm!

Mạc Tầm!

Người đàn ông này là ám ảnh cả cuộc đời này của cô, chỉ những lúc có Mạc Tầm bên mình, trái tim như đã chết của cô mới có được chút nhịp đập, yêu sâu đậm bao nhiêu, hận cũng thăm thẳm bấy nhiêu! Cũng giống như tình yêu sâu đậm của cô với anh, sự hận thù cũng hằn sâu như vậy!

Người đàn ông này, nếu có chết cũng phải chết trong tay cô!

Xe đã được chuẩn bị khá nhanh, Bạch Linh ngồi lên, cô hỏi lính gác cổng, “Xe của Tiêu Lăng đi theo hướng nào?”

Lính canh cổng lấy tay chỉ theo một hướng!

Bạch Linh dặn tài xế, “Lập tức đuổi theo hướng đó!”

Nếu như Mạc Tầm thoát khỏi Tô gia, lựa chọn đầu tiên của anh ta sẽ là tiếp cận Tô Tố!

Về điểm này, cô vô cùng tin tưởng!

Cho nên, chỉ cần có thể tìm thấy Tô Tố thì nhất định sẽ tìm thấy Mạc Tầm! 

Trong nhà tổ, lão thái gia nhìn Bạch Linh bất chấp tất cả mà xông đi, phổi ông tức đến muốn nổ tung!

Con nha đầu chết tiệt này, vì một thằng đàn ông mà dám cãi lại ông!

Nhưng mà, đáng chết, nhớ lại tối nay trong thành sẽ không được thái bình cho lắm, lão thái gia đành dặn dò Tô Vi Túc, “Nhanh, cho người chặn con nha đầu đó lại, tuyệt đối không để cho nó tiếp cận nhóm người của Tiêu Lăng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui