Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Tô Tố và An Tiểu Hy đang chăm chú trò chuyện với nhau.

Hai người họ đều không nhìn thấy, cửa phòng của hai đứa trẻ không biết từ khi nào mở ra một khe hở nho nhỏ.

Tô Cảnh Thụy lạnh mặt dựa trên bức tường kế bên của cánh cửa, thu hết những lời nói của hai người họ vào trong tai.

“Anh hai… “

“Suỵt... “

Tô Cảnh Thụy làm một động tác bớt tiếng, nhẹ nhàng khép cửa lại, cậu ngồi lên cái bàn viết đặt kế bên giường, mở vi tính lên, bắt đầu tìm kiếm thông tin của Tiêu Lăng.

‘’Anh hai làm gì ở đây thế?” Tiểu Thất còn đang ngậm thanh kẹo trong miệng, nói chuyện không được mạch lạc.

‘’Kiếm người.’’

Tiểu Thất nhún nhún vài bước rồi chạy tới, khi thấy Tô Cảnh Thụy tra ra thông tin của một người, kinh ngạc mà ‘’á’’ lên một tiếng, ‘’đây chẳng phải cái người lần trước chụp hình chung với mẹ đây sao?”

Tô Cảnh Thụy lạnh lùng hứ lên một tiếng, một cặp mắt bén lửa rất muốn đốt thành tro tấm hình ấy. Cậu ấy1đọc qua một lần tất tần tật thông tin liên quan tới Tiêu Lăng, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy tối sầm lại, Tiểu Thất vác cái ghế ngồi kế bên anh, không dám nói chuyện.

‘’Anh Hai?’’

Tô Cảnh Thụy đóng lại cái vi tính,bắt đầu suy tư, nghe Tiểu Thất gọi cậu, trên khuôn mặt nhỏ xuống sắc bén ấy bắt đầu dịu trở lại, ánh mắt lóe lên một suy nghĩ, ‘’Tiểu Thất, em có muốn gặp ba của chúng ta không?’’

Tiểu Thất hốt hoảng đến nỗi xém tí nuốt luôn thanh kẹo xuống bụng.

‘’Anh hai, anh biết ba của mình ở đâu sao?” Âm thanh của Tiểu Thất bất chợt lên giọng.


Tô Cảnh Thụy nhanh tay bịt lấy miệng của Tiểu Thất, một lúc sau khi không còn nghe thấy tiếng động bên ngoài, lúc này cậu cau mày buông tay, “Nói nhỏ thôi, kẻo mẹ nghe thấy đấy”

Tiểu Thất nuốt nước bọt, đem thanh kẹo từ trong miệng ra, sau đó thấp giọng hỏi anh,’’ Anh hai, có phải anh biết tung tích của ba hay không?

Trước đó Tiểu Thất và Cảnh Thụy cũng từng1bàn tàn về ba, nhưng mỗi lần đều bị Tô Tố trả lời qua loa cho xong chuyện không chịu nói lên sự thật, sau này Cảnh Thụy không cho Tiểu Thất hỏi nữa.

Tiểu Thất nhớ lại lời nói khi nãy của Cảnh Thụy, nghi hoặc nhìn anh hai,’’Anh hai, anh không phải nói…có khả năng mẹ không biết ba của mình là ai chăng?”

‘’Chắc mẹ không biết.”

‘’Ô…”Vậy tại sao anh biết?

Tô Cảnh Thụy như thể đọc được suy nghĩ của Tiểu Thất, lấy tay sờ lên đầu của Tiểu Thất,’’Em không cần quan tâm tới chuyện này, em có muốn gặp ba không?”

‘’Muốn lắm, muốn lắm.” Đôi mắt của Tiểu Thất sáng lên.

‘’Tốt, vậy em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sẽ tìm cách đưa em tới gặp ba.’’ Cảnh Thụy hí mắt lại, trong mắt vụt qua một tia sáng nhỏ.



Sau khi Tiêu Lăng đưa Tô Tố về nhà thì lái xe về tập đoàn Quốc Tế Hoàng Vũ.

Anh vừa đi công tác về, một lát còn một cuộc họp.

Kết thúc buổi họp thì trời cũng đã tối, trái tim của Tiêu Lăng lúc này5lại tương tư tới Tô Tố, anh ở trong phòng làm việc, vừa cầm lên điện thoại, suy nghĩ hồi lại buông xuống.

Bỏ đi, bỏ đi, tốt nhất nên cho cô ấy thời gian suy nghĩ kỹ.


Cho ba ngày thời gian suy nghĩ cũng chỉ là một cách nói đối phó.

Cô ấy chấp thuận thì tuyệt vời, nếu ngược lại... Tiêu Lăng lạnh lùng hứ lên một tiếng, anh tự có cách của anh khiến cô ấy chấp thuận.”

‘Thư kí Trương, cà phê... ”

Thư kí Trương giật mình, có chút lo lắng,’’ Tổng Tài, bây giờ anh nên về nhà nghỉ ngơi đi.”

Vừa đi công tác nửa tháng hơn, về chưa kịp nghỉ ngơi, như ngựa không ngừng phi quay quanh bên cô Tố, vừa dùng xong bữa cơm thì lại phải quay về công ty.

Cộng thêm trước đó Tổng Tài không quan tâm mấy tới công việc của công ty truyền thông, từ lúc cô Tố và công ty Tinh Quang ký hợp đồng, thì những công việc của bên ấy ít nhiều Tổng Tài cũng có quan tâm.

Công việc dày đặc nhu vậy, sức khỏe2sao chịu nổi.

‘’Tổng Tài, Ngài nên về nhà ngủ một giấc thì tốt hơn.’’

‘’Không cần.’’ Tiêu Lăng cầm tách cà phê uống vài ngụm, vị đậm đà của cà phê đen uống vào rất đắng, nhưng lại tỉnh táo vô cùng, anh chau mày,’’ đem công tác biểu cho tôi xem, ba ngày sau tôi cần tự do.’’

Chắc là quay quần bên cô Tố.

Thư kí Trương suy nghĩ, nói không chắc lần này Tổng Tài đã gặp phải tiếng sét ái tình đây.

Nhắc tới Tô Tố, đột nhiên lại nhớ về một chuyện, nhìn qua Tiêu Lăng có một số lời muốn nói nhưng lại thôi.

‘’Tổng Tài... ”


‘’Có việc cứ nói.”

Thư kí Trương gật gật đầu,’’ Là liên quan tới phụ thân của cô Tố Tô Đại Khuê... ”

Tiêu Lăng gác tay, ngẩng đầu hỏi,’’ Bên đó sao rồi?”

Ấn tượng của Tiêu Lăng không tốt chút nào đối với Tô Đại Khuê, chẳng qua gần đây hơi bận rộn, không có thời gian để dạy cho một bài học cho loại người cặn bã bán con cầu sang này.

‘’Hôm nay người phụ trách bên khu biệt thự Bến9Hải giám đốc Trương báo về một tin, nói công ty xây dựng của ông Tô trong lúc thi công biệt thự có sử dụng một số vật liệu kém chất lượng, thậm chí có một số còn không đạt tiêu chuẩn.’’

Tiêu Lăng lặng người.

Thư kí Trương thở dài, nói tiếp,’’ Gíam đốc Trương sau khi biết chuyện cưỡng chế yêu cầu ngừng thi công, Tổng Tài, anh xem sự việc này nên xử lý như thế nào?”

Thư kí Trương đã cạn lời đối với Tô Đại Khuê, trên lý thuyết, một công ty xây dựng không kiếm được sinh nhai rất khó khăn mới nhận được hợp đồng từ tập đoàn Quốc Tế Hoàng Vũ, đáng lý lẽ phải gắng hết sức mà làm, nếu được như thế, trước tiên tạo tiếng tốt cho nghề, sau này có chút danh tiếng thì mới mong có địa vị trong ngành xây dựng.

Nhưng hướng nhìn của Tô Đại Khuê thật là nông cạn, chỉ chú trọng vật chất trước mắt, sản phẩm không đạt tiêu chuẩn bị phát hiện lại không buồn sửa sai, chỉ suy nghĩ tới1việc đút lót cho người phụ trách bên khu biệt thự đó.

Sau khi Triệu Tổng bị sa thải, Tổng Tài đích thân đề cử một người thanh niên trẻ tuổi ngồi lên chức đó,đó là giám đốc Trương, tính tình của người này cũng khá là trung trực, sau khi phát giác sự việc này thì báo ngay lên cấp trên.

‘’Tổng Tài, anh xem sự việc này... ”

‘’Nên xử lý như thế nào thì xử lý theo cách đó.” Tiêu Lăng cười một cách lạnh lùng, ”Trực tiếp thực thi theo pháp luật!”

Đúng lúc anh đang rầu chưa tìm được cơ hội xử lý Tô Đại Khuê, ai biết được ông ta liền tự mình mò tới.

Tuy rằng Tô Đại Khuê là loại người cặn bã, nhưng suy cho cũng cũng là ba của cô Tô.

Thư kí Trương do dự một hồi, nhưng vẫn nói tiếp, “Tổng tài, bên cô Tô nếu như biết được… “

“Nếu như cô ấy biết được sẽ vỗ tay kêu hay.” Trong đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Lăng thoáng qua một vẻ cười, nhìn sang thư kí Trương, khó khăn lắm mới có một tâm trạng tốt giải thích với cô, “Cô nghĩ rằng tiểu yêu tinh đó là người tốt sao, đó là do cô ấy không có năng lực, nhưng nếu đã có năng lực, nhất định sẽ chính tay xử lý Tô Đại Khuê.”


Tiểu yêu tinh đó nhìn thì thấy vô hại thật.

Trong lòng phản nghịch đấy.

Nếu như không cô làm gì có thể để anh nhiều lần tức đến sắp phun máu.

Tiêu Lăng nghĩ đến Tô Đại khuê là thứ bán con cầu sang, giơ tay ra lệnh, lạnh lùng nói, “Đẩy vào chỗ chết!”

Thư kí Trương gật đầu, biểu thị hiểu được.

Tiêu Lăng thấy cô còn đứng trước bàn làm việc, hình như không có chút muốn rời đi, không cầm được giương mắt nhìn cô, “Còn chuyện khác sao?”

“Tổng tài… “ Thư kí Trương nói có chút ngập ngừng, “Bên nhà cũ của Ngài báo tin đến, nói rằng dành thời gian hai ngày này cho Ngài, nhất định phải về một lần… “

Nói xong, thư kí Trương thậm chí không dám ngóc đầu lên nhìn Tiêu Lăng.

Bầu không khí có chút ngập ngừng.

Tiêu Lăng tay cầm ly cà phê, có chút thất thần, không biết nghĩ đến thứ gì, trong tức thì ánh mắt băng lạnh đến kinh người.

“Tổng… Tổng tài?”

“Ông nội có nói chuyện gì không?”

Thư kí Trương nhìn nét mặt anh có chút dịu lại, bất giác nhẹ người hẳn đi, “Lão gia nói sức khỏe không được tốt lắm, ông mời Ngài về thăm ông.”

Tiêu Lăng hứ nhẹ một tiếng, “Cái lý do này dùng được năm năm rồi còn không biết đổi sang một cái khác sao.”

“Đó…”

“Cô chuyển lời lại cho lão gia, nếu như muốn gặp tôi thì trực tiếp đến tìm tôi, còn căn nhà đó tôi tuyệt đối không về đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui