Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

“Đương nhiên có thể!”

Tô Tố cơ hồ không có chút do dự gì, ngược lại cô muốn nhìn xem Tiêu Diệp Lạc còn có thể giở trò gì! Cô đưa số điện thoại di động mới cho Tiêu Diệp Lạc, sau đó gật đầu với cô ta, “Nếu như không có chuyện gì, vậy chị lên lầu nghỉ ngơi đây.”

Tiêu Diệp Lạc lưu số vào điện thoại, nghe được lời của Tô Tố nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm, được.”

Lên lầu, Tô Tố liền đi vào phòng ngủ chính.

Tiêu Lăng đi vào phòng khách.

Sau khi rửa mặt, Tô Tố nằm trên giường gọi video với hai đứa con, sau khi hai đứa nó biết Tô Tố muốn cho tụi nó về nước, vui vẻ khoa tay múa chân, tiểu Thất thì hưng phấn kêu lên, “Ha ha, tốt quá, cuối cùng không cần đi học nữa.”

Tô Tố, “...”

“Mami mami, vì sao tự nhiên cho tụi con trở về thế, hôm qua mami không phải còn nói với tụi con là phải đợi tới nghỉ hè sao!”

Tô Tố do dự một lúc vẫn là nói tình trạng của lão gia tử cho chúng biết.

Hai tụi nó cũng đã tám tuổi rồi, đã là con nít lớn rồi, vì vậy Tô Tố không hi vọng việc gì cũng giấu tụi nó.

Hai đứa trẻ nghe xong liền trầm mặc.

Mắt Tiểu Thất rưng rưng nước mắt, “Mami, tình trạng của ông cố nội bây giờ thế nào ạ!


“Không tốt lắm...”

Mặc dù lão gia tử hôm nay rất vui, nhưng tinh thần không được tốt lắm!

Tiểu Thất liền hít mũi khóc, “Ông cố nội tốt như vậy, tại sao có thể như vậy...”

Tô Tố thở dài, “Cho nên ngày mai hai con ngồi máy bay trở về, Mami đã đặt xong vé máy bay cho hai con, cũng đã gọi điện cho người bên công ty, sẽ có người đưa hai con ra sân bay. Tô Tố do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng nói, “Hai con... Nên mang những thứ cần mang, chúng ta lần này... có thể phải ở trong nước một thời gian dài.”

“Dạ biết Mami!”

Tắt Video, Tô Tố nằm trên giường, sao cũng ngủ không được!

Cái giường này cô rõ ràng đã ngủ qua bao nhiêu lần rồi.

Nhưng lúc này nằm trên đó vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm, bộ chăn ga giường màu bạc, đâu đâu cũng đều là mùi của Tiêu Lăng, một đống thứ lộn xộn trong đầu Tô Tố, một hồi là lời cầu hòa của Tiêu Lăng, một hồi là bệnh tình của lão gia tử, một hồi lại hiện lên Tiêu Diệp Lạc và mẹ Tiêu.

Cuối cùng cô thật tình ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy từ trên giường, lấy ra tài liệu của tám công ty đấu thầu từ trong vali, qua buổi giới thiệu hồi xế chiều hôm nay, Tô Tố không chút do dự ném tài liệu của hai công ty trong số đó qua một bên, lật xem tài liệu của sáu công ty còn lại, lật xem từng chút một.

Nói thật ra, Tô Tố vẫn là khá xem trọng công ty của Tiêu Khả.

Bởi vì không có anh ta!

nala tìm đại diện những chuyện này, đại khái là xét về hai phương diện, thứ nhất chính là năng lực tài chính, có đủ năng lực tài chính mới có thể quảng bá thương hiệu nala trên khắp cả nước một cách nhanh chóng, cái thứ hai coi trọng chính là năng lực của công ty!

Đối với điểm này, Tô Tố vẫn khá yên tâm Tiêu Khả.

Với việc mình thích Tiêu Khả làm khá nghiêm túc.

Giống như cô ấy nói vậy,cô yêu quý ngành này, hơn nữa thêm vào năng lực tài chính của Tiêu Lăng ở sau lưng ủng hộ...

Tô Tố khép tài liệu lại, không đọc nữa!

...

Tối hôm đó có người định sẵn sẽ thức trắng đêm!

Trong biệt thự của Lãnh Mạc!

Lãnh Mạc nói chuyện với Vương Bưu ở dưới lầu, “bên phía kinh thành vẫn không có động tĩnh gì sao?”


“Tạm thời chưa có!” Vương Bưu lắc đầu, “Nhỏ Bạch Linh đó cũng nhịn giỏi lắm, tin cũng đã thả ra rồi, cô ta còn chưa có bất kỳ hành động gì, chẳng lẽ cô ta từ bỏ rồi?”

Lãnh Mạc cười lạnh Lắc đầu.

Từ bỏ?

Thật sự từ bỏ sẽ làm ra nhiều chuyện như vậy sao?

Lãnh Mạc dặn dò Vương Bưu, “cho người tiếp tục để ý động tĩnh bên đó, cẩn thận một chút đừng để bị phát hiện, Bạch Linh nếu có bất cứ sự bất thường nào, lập tức báo cho tôi biết!”

“Dạ!”

Hai người đang nói chuyện, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng vỡ vụn của chén dĩa, ngay sau đó là tiếng gào thét điên cuồng của Trương Hân, “Gọi Lãnh Mạc đến! Gọi Lãnh Mạc đến đây!”

Sắc mặt Lãnh Mạc hơi thay đổi, “tăng” liền đứng lên từ ghế sofa.

Vương Bưu nhịn không được nói, “Đại ca, thực ra Trương tiểu thư... ’

Vương Bưu Lời còn chưa dứt thì liền hạ thấp giọng khi thấy ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Mạc.

Mắt thấy lạnh lùng lên lầu, Vương Bưu Thở dài, không có lên chung.

Lãnh Mạc đi đến cửa, đang đón lấy một nữ hầu chạy ra, trầm giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

Nữ hầu run run nơm nớp trả lời, “Tiên sinh, Trương tiểu thư không chịu ăn cơm, đập vỡ hết cơm tối, ngài mau đi xem một chút đi ạ.”

Đầu lông mày của Lãnh Mạc nhíu một cái, đi tới trước cửa, sàn nhà bên trong phòng văng đầy nước canh, Lãnh Mạc nhìn thấy bộ dáng điên khùng của Trương Hân bên trong phòng, ánh mắt hơi lóe, anh đẩy cửa đi tới, “Em gọi anh?”


“Lãnh Mạc, anh rốt cuộc muốn gì! Anh rốt cuộc muốn gì!” Trương Hân dùng sức kéo dây xích vàng kim bên hông, mắt đỏ ngầu, “Anh dựa vào cái gì mà khóa em lại! Dựa vào cái gì! Em không phải nô lệ của anh! Em là người!”

Con mắt Lãnh Mạc từ dây xích trên eo Trương Hân chuyển đến trên mặt cô, “Trương Hân, anh rõ ràng đã cảnh cáo em, không cho phép em đi ra ngoài, thế nhưng em không nghe lời anh, chẳng những đi ra ngoài, còn uống say! Nếu em đã xem lời anh nói như gió thổi bên tai, anh cũng chỉ có thể làm vậy với em, chờ em khi nào nhớ rồi, anh cũng sẽ thả em ra.”

“Anh là tên cầm thú! Anh dựa vào cái gì đối xử với em như vậy! Em ra ngoài gặp bạn bè của em có liên quan gì tới anh, anh thế này là xâm phạm nhân quyền, là phạm pháp!”

Đầu lông mày Lãnh Mạc giật một cái, đi vào trong phòng, trực tiếp ném điện thoại ở đầu giường cho Trương Hân, “Phạm pháp? Em thử gọi điện báo cảnh sát đi, xem thử có cảnh sát nào dám bắt anh!”

Trong lòng Trương Hân một nỗi tuyệt vọng!

Cô biết chứ!

Cô biết Lãnh Mạc là nhà buôn bán vũ khí lớn nhất Châu Á, xã hội đen của cả Châu Á nếu như dùng mười số để biểu thị, vậy Lãnh Mạc tuyệt đối chiếm bảy phần! Nếu như cảnh sát dám đến bắt hắn, đã sớm tới, sao có thể chờ đến bây giờ!

“Lãnh Mạc, anh rốt cuộc muốn thế nào! Anh nói cho em biết rốt cuộc anh muốn thế nào! Ba năm trước em từng nói với anh, em không thể chấp nhận sự phản bội, ba năm trước em tha thứ cho anh một lần, bây giờ em không thể nào tha thứ cho anh nữa, nếu như anh còn có một chút xíu lương tâm, anh hãy thả em rời khỏi chỗ này đi! Nhất định phải tổn thương lẫn nhau như thế anh mới vui sao! Em từng nói, em không thể chấp nhận sự phản bội của anh, chúng ta căn bản cũng không phải là người của cùng thế giới!”

“Chẳng lẽ em đến từ sao hoả sao?”

Trương Hân thật không có tâm trạng để ý tới trò đùa của Lãnh Mạc, cô ngồi trên giường, dây xích vàng kim buộc chặt ngay đầu giường, phạm vi hoạt động của cô cũng chỉ có một cái giường, cô thậm chí ngay cả giường cũng xuống không được!

Cô ngẩn người ngồi ở chỗ đó, nước mắt từng giọt lớn mà rơi xuống, rơi ở trên chăn, mơ hồ hình thành từng mảng dấu vết lớn.

“Lãnh Mạc... tại sao anh phải làm vậy với em, mười năm rồi! Chúng quen nhau mười năm rồi, từ lúc em mười bảy tuổi, đến năm nay em đã hai mươi bảy tuổi! Là một người phụ nữ, thanh xuân đẹp nhất đều lãng phí ở trên người anh, nếu đã không yêu, tại sao phải tổn thương lẫn nhau như thế... Anh thả em đi, hai ta sau này... Cả đời không qua lại với nhau!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui