Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Phản ứng đầu tiên của Tô Tố là chạy.

Nhưng mỗi lần nghĩ trốn thoát, đôi chân cô như không dịch chuyển được. Đang là mùa hè, rõ ràng mặt trời đang nắng chói chang, nhưng cô cảm thấy mồ hôi lạnh buốt phía sau lưng.

Cô vẫn ngượng ngùng đứng đó, gượng cười với anh, “Tiêu... Tiêu Lăng à, chả phải thư ký Trương đã nói là anh đi công tác rồi sao, sao trở về sớm thế?”

Đôi mắt của Tiêu Lăng lạnh lẽo một lúc, và tiếng bước chân của anh ngày một lớn hơn.

Nhanh?

Anh ta đã đi công tác suốt mười bảy ngày, đếm thời gian mỗi ngày, chỉ cảm thấy rằng mỗi ngày một đau khổ. Anh vừa trở về nước, và thậm chí không về nhà, anh đi thẳng đến thành phố điện ảnh mà không ăn cơm. Để không làm phiền việc quay phim của cô, anh đã chờ hơn một tiếng đồng hồ trong phòng quay phim, chỉ muốn gặp cô sớm thôi.

Nhưng người phụ nữ đáng chết này lại nghĩ rằng anh về vậy là sớm?

Có phải anh ta suốt đời này không làm phiền cô, cô sẽ thấy hạnh phúc.

Càng nghĩ mặt anh càng tối sầm lại.

Anh nắm lấy cổ tay cô và khuôn mặt tối sầm không nói một câu kéo cô về hướng đang đậu xe.

“Ai... anh từ từ, chậm lại.”

Tiêu Lăng bước tầng bước lớn, Tô Tố bị lôi kéo xém vấp ngã, cô không dám níu tay anh ra, cô lẩm bẩm, “Tôi có thể tự đi được không cần anh dắt đâu... ”

Đôi mắt sắc bén của Tiêu Lăng lướt nhìn Tô Tố cười thâm hiểm, thấy vậy cô không dám nói gì.

Trong lòng oán thầm.

Người đàn ông này thực sự bị bệnh, không biết ai khiến anh ấy không vui, còn chạy đến chỗ cô để làm mặt không vui.

Có phải không kí được hợp đồng, công ty sẽ bị phá sản?

Nghĩ về điều này, bản ngã xấu của Tô Tố cảm thấy mát dạ.

...


Chiếc xe đã được mở điều hòa, bước vào trong không khí thật mát mẻ.

Xe bắt đầu khởi động

Tiêu Lăng lập tức lái xe và sắc mặt nặng nề không nói gì.

Ban đầu, Tô Tố muốn mặc kệ anh, nhưng khi nhìn chiếc xe chạy trong một thời gian dài, không dừng lại, bất chợt cảm thấy lo lắng.

Cô nắm chặt lấy túi sách, quay đầu lại nhìn anh một cách cẩn thận. “Này... Tiêu Lăng, chúng ta sẽ đi đâu?”

Chúng ta à?

Hai từ này khiến Tiêu Lăng hài lòng, anh liếc nhìn Tô Tố, khuôn mặt anh trông có vẻ dễ chịu hơn một chút, “Đi ăn tối.”

Tôi đã ăn rồi...

Lời nói chưa được nói ra, Tiêu Lăng có vẻ đoán rằng cô sẽ nói điều này, từng ánh nhìn lạnh lẽo sắc bén toát ra từ trong mắt anh

Tô Tố nuốt lại lời nói.

Cô an ủi bản thân, không phải chỉ đi ăn thôi sao? Dù sao, cũng là ban ngày, anh ta không thể làm gì cô được. Nhưng khi cô nghĩ về những lời của Đường Sảng ngày hôm đó, nụ cười trên khuôn mặt của cô lạnh nhạt hơn, và cái mông nhỏ cố ý né sang một bên.

Chuyển động của cô rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Tiêu Lăng phát hiện, anh lái chiếc xe và chân mày nhăn nhó.

Tiêu Lăng đưa Tô Tố đến một nhà hàng với một nhà bếp riêng.

Hoàn cảnh rất thanh lịch.

Lần này là thời điểm ăn uống, nhà hàng có rất nhiều người.

Tiêu Lăng muốn có một phòng riêng, hoàn cảnh trong phòng riêng rất tốt, trang trí kiểu thời cổ xưa, cánh cửa đóng lại, và không thể nghe được tiếng ồn ào bên ngoài nữa.

Tô Tố dở thủ đoạn, chờ đợi Tiêu Lăng ngồi xuống, sau khi Tiêu Lăng ngồi xuống, cô lập tức tìm một vị trí ngồi xa Tiêu Lăng


Tiêu Lăng cau mày nhìn cô và vỗ nhẹ vào vị trí ngồi bên cạnh anh, “qua đây ngồi”

“Được rồi... tôi ngồi đây rất tốt.”

“Lại đây!” giọng anh lạnh lại.

“Ờ!”

Tô Tố cắn môi, không cam tâm muốn ngồi cạnh anh, hai người vừa ngồi xuống, người bồi bàn xinh đẹp bèn rót trà.

Tô Tố không biết uống trà, nhưng khi cô nếm thử lại rất ngon.

Tiêu Lang rõ ràng là rất quen thuộc với nơi đây. Ngay cả thực đơn anh cũng không cần nhìn, liền gọi lên vài món ăn.

Tô Tố lật qua thực đơn và thấy giá ở trên thực đơn thì kinh ngạc.

Cái này quá đắt!

Cô thấy Tiêu Lăng không ngừng kêu món ăn, và nhanh chóng giật kéo tay áo anh, Tiêu Lăng quay nhìn, Tô Tô đau đớn tiếc rẻ nói: “chỉ hai chúng ta ăn sao lại gọi nhiều món thế, đủ rồi”

Vì anh ta mà tiếc tiền?

Tâm trạng không vui của Tiêu Lăng đột nhiên tiêu tan, và gật đầu với người phục vụ. “Được rồi, nhiêu đây đủ rồi.”

“Được rồi, Tiêu Tổng hãy đợi tí.”

Cô phục vụ xinh đẹp mỉm cười và rời khỏi phòng riêng. Khi người phục vụ rời đi, không khí trong phòng lại trở lạnh. Tô Tố có một chút e thẹn, cô buồn bã chán chường giật kéo khăn trải bàn, ho nhẹ một cái, quay sang nhìn Tiêu Lăng, bèn cất tiếng nói, “Này... anh thường xuyên đến đây ăn à?”

“Thỉnh thoảng.”

“... ” như vậy làm sao cô bắt chuyện tiếp được.


Tô Tố đổ mồ hôi, người này đúng là vị vua lạnh lùng.

Cô tiếp tục tìm chủ đề nói và bí mật hét lên với anh: “anh tâm trạng không tốt ư? Công việc bàn không thành công à?”

“Không tốt, thành công rồi.”

Tô Tố phản ứng một lúc chợt hiểu rằng anh đang trả lời hai câu hỏi của cô.

Tâm trạng không tốt vì đã bàn thành công việc kinh doanh.

Cô lặng lẽ lau mồ hôi lạnh từ tay mình và hoàn toàn không nói nên lời.

Thôi kệ, anh ấy lạnh lùng vậy, cô sẽ không cần nóng mặt bắt chuyện nữa, không thèm nói chuyện nữa, cầm ly trà húp từng ngụm nhỏ.

Tiêu Lăng đợi một lúc và vẫn không thấy Tô Tố hỏi anh tại sao lại có tâm trạng xấu, thế là mặt anh tối sầm lại. Anh gần như tức giận muốn nôn ra máu, chịu đựng một hồi thấy người ta không có ý định chú ý đến anh, càng hậm hực, và anh chủ động mở miệng, “dạo này cô bận lắm à?”

Có quá bận đến ngay cả gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho anh cũng không có thời gian à?

“Không, gần đây rất thoải mái, những cảnh của tôi đóng cũng gần hết rồi, chỉ còn một vài cảnh ngoài trời chưa quay thôi, đạo diễn cho biết phải đi đến những ngọn núi ngoài trời lấy cảnh, đến lúc đó họ cho tôi đi cùng với họ.”

Sắc mặt của Tiêu Lăng còn tệ hơn nữa.

Người phụ nữ chết tiệt này,thời gian nhàn nhã như thế cũng không liên lạc với anh ta!

Anh không thể nhịn được bèn lạnh mặt và thẳng thắng hỏi, “ không bận sao không liên lạc với tôi?”

Câu hỏi này được hỏi...

Họ không thân thiết đến nỗi phải liên lạc mỗi ngày.

Tuy nhiên, có đánh chết cô cũng không dám nói vậy với Tiêu Lăng.

Tô Tố sửng sốt một chút, và kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng, cảm thấy có lỗi, ngượng ngùng gãi đầu, “Anh không bận à?”

“Tôi có bận rộn đến nổi không trả lời được điện thoại của cô không?” Tiêu Lăng nhìn cô lạnh lùng. “sau này tôi đi công tác, nhớ gọi điện cho tôi.”

Tô Tố hít một hơi thật sâu, vừa muốn nói chuyện, cánh cửa phòng riêng mở ra, và thức ăn được đặt lên bàn.


Sự can đảm mà vừa mới được cô thổi phồng lên giờ như quả bóng bị kim đâm thủng, chốc lát bị xì xẹp.

Chán nản và cúi đầu xuống.

Quên đi, đợi cho đến khi bữa ăn kết thúc rồi nói tiếp

Cô ấy lắc nắm tay và bí mật cổ vũ cho bản thân mình. Hôm nay cô ấy phải nói rõ ràng với Tiêu Lăng.

Tô Tố thực chất không có đói.

Nhưng mà các món ăn trên bàn có đầy đủ hương vị thơm phức, những bữa ăn trưa trong đoàn phim không thể so sánh với những món ăn này.

Đặc biệt là món cua trên bàn, mùi thơm lan tỏa khiến Tô Tố thèm đến chảy dãi, cô nuốt nước bọt, cái bụng đột nhiên kêu “ọt ẹc“.

Mặt Tô Tố đỏ bừng, ôm bụng và bí mật liếc nhìn Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng dường như nghe thấy tiếng kêu trong bụng cô, đôi mắt anh lóe lên một nụ cười, gắp một con cua lớn bỏ lên cái dĩa trước mặt cô, giả vờ nghiêm túc nhìn cô, “còn ngơ ra làm gì, ăn đi!”

Tô Tố lập tức mở mắt mỉm cười, và cúi đầu xuống ăn ngon lành.

Ngược lại Tiêu Lăng chưa ăn gì từ khi rời khỏi máy bay, mặc dù đói bụng, nhưng không có khẩu vị, vài món cuối cùng được gọi tất cả gần như vào bụng của Tô Tố.

Tô Tố hì hụt ăn.

Khó trách về giá của món ăn quá đắt, nó thực sự rất ngon.

“No chưa?” Tiêu Lăng thay đổi tâm trạng của mình rất nhiều, cười với cô. “nếu chưa no thì gắp thức ăn nữa đi.”

“No rồi No rồi.”

Tô Tố no say ôm bụng hài lòng.

Cái bụng cô đã bị nhét đầy, nếu ăn nữa sợ vỡ bụng mất.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Họ đồng thanh nói, nói xong, cả hai đều ngẩn người ra, Tiêu Lăng rất hài lòng với mối quan hệ của hai người, gật đầu cười với cô ấy “cô nói trước đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui