Tôn Nguyên xiêu vẹo, trực tiếp ngã lên người Lãnh Mạc. Anh căng thẳng nhìn bóng lưng mấy người rời đi, nắm chặt tay Lãnh Mạc, “Lãnh Mạc, Lãnh Mạc a, cậu nghĩ họ sẽ đánh nhau không.”
“Cậu nói xem.”
Lãnh Mạc cảm thấy phiền phức đẩy anh ra, kéo Trương Hân lại bước nhanh theo họ.
Hai người đều là anh em của anh, nếu thật sự đánh nhau anh phải kéo một người lại mới được. Tôn Nguyên thấy họ đuổi theo, cũng hoang mang chạy theo.
...
Mộ Bạch dẫn Tô Tố đến một khu rừng nổi tiếng trong trường.
Hình như trường nào cũng có khu rừng nhỏ như vậy, nơi này là nơi hẹn hò lí tưởng nhất của các cặp đôi trong trường, vì hôm nay là đêm đón tân sinh viên, cho nên chỗ này mới không có người.
Một góc của khu rừng là cái hồ nhỏ gần bãi cỏ lúc nãy, màu vàng hoàng hôn của đèn đường mơ màng rọi xuống khu rừng, làm cho bóng của hai người bị kéo dài, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Trên tay Tô Tố vẫn cầm hoa hồng mà Mộ Bạch tặng, mỗi bước đi của cô đều rất nặng nề.
Rất không dễ dàng, Mộ Bạch trước mặt dừng lại.
Anh ôn nhu ngồi xuống bãi cô kế bên khu rừng, thất thần nhìn cái hồ.
“Mộ Bạch...”
“Có thể ngồi với anh một chút không?”
Tô Tố cắn môi, do dự một chút rồi đến ngồi kế bên anh.
“Thực ra anh cũng đoán được hôm nay em sẽ không đồng ý, nhưng anh vẫn cùng bạn anh cẩn thận bố trí suốt một ngày.”
“Xin lỗi...”
“Em không có lỗi với anh, chỉ là em có điều cần lo lắng, thực ra anh nên cảm ơn em, nếu lúc nãy em cự tuyệt anh, sợ rằng anh sẽ không xuống sân khấu được.”
Tô Tố trầm mặc không nói.
Trong mắt cô Mộ Bạch là người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời vậy, nụ cười của anh như nắng ấm của tháng 3, làm ấm tim của những người xung quanh anh, nhưng bây giờ, anh ảo não, toàn thân đều mệt mỏi, Tô Tố cảm thấy có lỗi, cô cầm chặt hoa, nhìn Mộ Bạch thật sâu, “Mộ Bạch, thật ra em không tốt như anh nghĩ, trong sinh hoạt em có nhiều chỗ không được, nếu anh thực sự hiểu rõ em, chắc sẽ không còn thích em nữa.”
Mộ Bạch cười khổ, “ Tô Tố, anh không phải người đàn ông nông cạn, không phải chỉ biết nhìn bề ngoài xinh đẹp, sinh hoạt của em anh hầu hết có thể đoán được, mọi người đều là người bình thường, nhà nào cũng có khó khăn riêng, anh có thể hiểu được, không có cái gì là không được cả, với lại tất cả đều đã qua rồi không phải sao.”
Tô Tố cắn môi không nói.
Rất lâu cô mới nói, “Anh... thích em của 3 năm trước, hay là em của mấy tháng nay?”
Mộ Bạch mơ hồ nhìn cô, “Có khác biệt sao?”
Tất nhiên có khác biệt.
Nếu anh thích Tô Tố trước đây, Tô Tố sẽ vui mừng thay cô ấy, cô đã nhập vào thân thể của Tô Tố, cũng có thể hiểu được tâm trạng của Tô Tố trước đây, thật ra cô ấy rất mong có một cuộc tình hạnh phúc, chỉ là vì con cái, còn vì nhiều lí do khác nữa, tuy cô kì vọng, nhưng chưa bao giờ có hành động.
Nếu cô biết có một người đàn ông thích cô như vậy, nhất định sẽ rất vui.
Nhưng nếu Mộ Bạch thích cô... là cô của 2 tháng nay, vậy thì cô rất xin lỗi, bởi vì cô không thể tiếp bước với Mộ Bạch được.
“Mộ Bạch, anh là người đàn ông tốt, sau này nhất định sẽ tìm được người phù hợp với anh.”
Đây là đưa cho anh một tấm thẻ người tốt sao...
Mộ Bạch quay đầu nhìn cô, “Nhưng, anh hi vọng người đó là em.”
Như vậy làm sao được.
Tô Tố nhẫn nại khuyên anh, “Chúng ta không thể được.”
“Tại sao? Là vì anh hay vì em? Nếu là nguyên nhân do anh, em nói anh nghe anh có chỗ nào không tốt, anh có thể sửa.”
“Không phải không phải.” Tô Tố lập tức xua tay, “Không phải tại anh.”
“Vậy rốt cuộc là tại sao?”
“... nguyên nhân là vì cô ấy có tôi rồi.” Tiêu Lăng đi ra từ khu rừng, những người núp đằng sau tường nghe lén cũng đi ra. Tiêu Lăng đến bên Tô Tố, kéo cô từ dưới đất lên, mặt không biểu cảm nói với Mộ Bạch, “Bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Tô Tố sợ Tiêu Lăng tức giận sẽ tạo bất lợi cho Mộ Bạch, người đàn ông này đối đãi với kẻ thù chưa bao giờ nhân từ.
Anh giơ tay chặn Tiêu Lăng lại, gấp gáp nói, “Tiêu Lăng, em cảnh cáo anh, không được làm hại Mộ Bạch, anh ấy là bạn của em.”
“Buông tay.”
“Không buông.”
“Anh sẽ không làm gì cậu ta đâu.” Ánh mắt Tiêu Lăng phức tạp nhìn Tô Tố, “Mộ Bạch, tôi thực sự không nghĩ tới người cậu thích lại là Tô Tố.”
“Tôi cũng không ngờ người làm tổn thương cô ấy thời gian trước chính là cậu.”
Nghe lời của Tiêu Lăng Mộ Bạch lập tức hiểu ra, mắt anh nhìn lên trán Tô Tố, thời gian đó là thời gian tăm tối của Tô Tố, mà người gây ra chuyện này có lẽ chính là Tiêu Lăng.
Anh từ bãi cỏ đứng lên, hai người đối mặt nhau, ánh mắt cực kì phức tạp.
Tô Tố ngây người nhìn hai người, sau đó mới chậm chạp phát hiện là họ quen biết nhau.
“Các anh...”
“Tô Tố, em buông tay ra, đừng lo lắng, anh ta không làm gì anh đâu.” Mộ Bạch nhìn chằm chằm Tô Tố, nhẹ giọng nói, “Bọn anh là bạn thân lớn lên chung với nhau.”
Đột nhiên Tô Tố ngớ người, cánh tay đang ôm Tiêu Lăng vô thức buông lỏng.
Thế giới này thật nhỏ.
Đi một vòng, vậy mà Mộ Bạch lại chính là người quen của bọn họ.
Tiêu Lăng thuận theo lấy tay ra, lòng chiếm hữu cực kì cao ôm lấy eo cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mộ Bạch, “Mộ Bạch, cậu buông tay đi.”
Tình cảm 3 năm sao nói buông là buông được.
“Không thể nào lúc nãy Tô Tố nói, bây giờ cô ấy chưa có bạn trai cho dù trước đó 2 người có khoảng thời gian bên nhau đi nữa, thì đó cũng là quá khứ.” Ánh mắt Mộ Bạch ôn nhu nhìn Tô Tố, “Tô Tố, lúc nãy em nói chưa có bạn trai đúng không?”
Bây giờ thực sự cô chưa chấp nhận Tiêu Lăng.
“Em...”
“Em chỉ cần nói có hoặc chưa thôi.”
Tô Tố thở dài, “Bây giờ chưa có, nhưng mà...” Cô dự định làm khó Tiêu Lăng vài lần nữa rồi mới chấp nhận tha thứ.
“Vậy có thể nói là chưa có bạn trai.” Mô Bạch dứt khoát ngắt lời cô, quay lại nhìn Tiêu Lăng, “Nếu cô ấy vẫn chưa có bạn trai, vậy tôi vẫn có quyền theo đuổi cô ấy, Tiêu Lăng, chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”
“Không cần thiết phải cạnh tranh, Tô Tố chỉ có thể là người phụ nữ của Tiêu Lăng.”
Hai người 4 mắt nhìn nhau, như té ra lửa, không khí đột nhiên cực kì căng thẳng.
Tôn Nguyên thấy vậy lập tức chạy đến giảng hoà, “Đừng như vậy đừng như vậy, chúng ta đều là anh em tốt, ngàn vạn lần đừng nên đấu đá nhau, Mộ Bạch à, không phải tôi thiên vị đại ca, anh vẫn nên buông tay đi, hai đứa con của Tô Tố là của đại ca đó.”
Cái gì
Mộ Bạch lập tức mở to mắt, “Cậu nói cái gì?”
Tôn Nguyên không biết làm gì đành giải thích lại lần nữa, “Năm năm trước, thời gian đó cảm xúc của đại ca không được ổn định, cậu còn nhớ không.” Nhìn thấy Mộ Bạch gật đầu, cậu nói tiếp, anh tiếp tục nói, “Chính là lúc đó nói chung là rất loạn, sau đó Tô Tố có thai sinh con, bây giờ Tiêu lão gia cực kì yêu thương hai đứa cháu, cậu không có cơ hội đâu.”
Mộ Bạch nghe đến ngây người, nửa ngày không phản ứng lại.
“Còn có.” Tôn Nguyên có chút không nhẫn tâm, nhưng nghĩ đến tình anh em của bọn họ, cứng rắn nói tiếp, “Thực ra trong lòng Tô Tố cũng có đại ca, không tin anh hỏi cô ấy.”
Đột nhiên Mộ Bạch nhìn Tô Tố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...