Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Nghe lời này, Bạch Linh ở chỗ khuất người miệng nở nụ cười đắc ý.

Tô Tố, lần này tôi coi còn có thể gây ra sóng gió gì nữa.

“Ú...”

Trên giường bệnh của Mạc Oanh Oanh đột nhiên tiếng nấc nhẹ, mọi người nhất thời không lo đến cái khác nữa, nhanh chóng vây quanh đó, Bạch Linh cũng vây quanh, Mạc Đào, Mạc phu nhân và Ông ngoại tổ tông ấy là người xông qua đó đầu tiên, Bạch Linh chỉ biết vòng qua một bên giường, khẩn trương nhìn Mạc Oanh Oanh.

“Con gái ngoan cuối cùng con cũng tỉnh rồi, làm mẹ sợ chết đi được.”

“Oanh Oanh con còn có chỗ nào không khỏe, mau nói cho ba nghe.”

“Oanh Oanh con nha đầu chết tiệt này, nói với ông ai dám ăn hiếp con.”

Mạc Oanh Oanh thật ra đã tỉnh được một lát, nghe hết mọi lời nói của tất cả mọi người trong phòng, đặt biệt là câu nói đó của ông, “Bảo nó đi chết”, cô biết mình có thể “tỉnh lại” được. Cô thực ra có chút lo sợ, mặt cũng có chút trắng bệch.

“Ông ơi... con đau quá.”

“Đau chỗ nào mau nói cho ông biết.”


Mạc Oanh Oanh nằm trên giường, nhớ đến sự uất ức bị thảm khi sáng, cũng không cần diễn nữa, nước mắt trực tiếp trào ra ngoài, cô cắn chặt bờ môi, dùng những ngón tay phải lành lặn cuả mình nắm lấy cổ tay trái, “Tay đau, còn chỗ này cũng đau.” Cô để tay ôm ngực, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào đáp lại, “Ông ơi, con không muốn sống nữa, các người cứu con làm gì, để con chết cho xong đi.”

Mạc phu nhân đau lòng, “Oanh Oanh con nói lời gì ngốc nghếch vậy, đang yên lành sao tự nhiên tìm đến cái chết, con nói mẹ nghe, hôm nay ra ngoài gặp phải chuyện gì, ai bắt nạt con, mẹ đi tìm người đó tính sổ.”

Không nói cái này thì còn đỡ, vừa nói tới, Oanh Oanh đột nhiên khóc “Òa...” một tiếng rất lớn.

Lần khóc này của cô, tất cả mội người trong phòng đều loạn lên, bối rối lúng túng an ủi cô.

“Oanh Oanh ngoan, đừng khóc đừng khóc.”

“Oanh Oanh con khóc ông đau lòng lắm, con nói ông nghe chuyện gì thế.”

Bạch Linh cũng nôn nóng không kém, ngược lại nhanh chóng nói trước khi cô ta kịp mở lời, “Đúng vậy Oanh Oanh, cô không nói rõ thì sao ông giúp cô làm chủ đây.”

Mạc Oanh Oanh nhìn Bạch Linh một cái, lập tức tỉnh táo ngay, cô vùng ngồi dậy.

“Oanh Oanh đừng động đẩy”

“Không cần, con nằm vậy khó chịu lắm.”


Mạc lão gia thật là quá cưng chiều đứa cháu gái này, vừa nghe cô nằm vậy khó chịu, lập tức đưa ta ra đỡ cô dậy, “Cháu ngoan, ông đỡ con dậy.”

Mạc Oanh Oanh vùng ngồi dậy dựa vào đầu giường, Mạc phu nhân lập tức đệm cái ghế sau lưng cô.

“Cám ơn mẹ.”

“Nha đầu ngốc, mau nói với chúng ta rốt chuyện chuyện này là sao.”

“Mẹ, Ông... trong lòng Oanh Oanh khó chịu, rất khóc chịu, Tiêu Lăng ở bên ngoài có người phụ nữ khác, anh còn vì người phụ nữ này muốn hủy hôn ước với con...”Mạc Oanh Oanh khóc lớn nói, “Con chịu không được đâu ông ơi, con lớn như vậy ước nguyện lớn nhất đời con là gả cho Tiêu Lăng, rõ ràng ông đã nói với ông Tiêu về hôn ước của chúng con, chúng con chỉ thiếu một nghi thức đính hôn thôi, sao giờ có thể thay dổi như thế, con không muốn Tiêu Lăng rời xa con, con muốn là cô dâu của anh ấy.”

Mặt Mạc lão gia biến sắc, tình hình hai năm gần đây của thằng khốn Tiêu Lăng này ông cũng nghe qua, trước đây hồ đồ gây loạn cũng thôi đi, bây giờ lại còn vì người đàn bà khác hủy hôn ước với Oanh Oanh?

Ông lão gia vừa đau vừa khó chịu, “Oanh Oanh, chúng ta không cần thằng khốn Tiêu Lăng đó, hắn khiến con đau lòng như vậy con còn cần anh ta làm gì, hủy hôn ước thì hủy hôn ước, đại tiểu thư của Mạc gia ta lại không phải không gả đi được, sau này ông sẽ tìm cho con một chàng trai tốt.”

“Không cần Không cần Không cần, con chỉ cần Tiêu Lăng, ngoài Tiêu Lăng con không lấy ai hêt.”

“Được Được Được, con đừng kích động đừng kích động.” Ông lão gia nhẹ nhàng an ủi cô, sợ cô lại làm hại bản thân thêm lần nữa, nhanh chóng thỏa hiệp, “Ông nghe con hết, con nói làm sao thì làm vậy, được không, đừng kích động.”


Mạc Oanh Oanh lau nước mắt, cố chấp đáp lại, “Con không muốn hủy hôn, con phải gả cho Tiêu Lăng, con muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Tiêu, con muốn ở bên cạnh Tiêu Lăng cả đời, ai cũng không được phép giành Tiêu Lăng với con ông ơi, Tiêu Lăng chỉ bị con ả đàn bà đó làm mê muội, cái con đàn bà đó lại là gái có con rồi, mà còn đẻ hai đứa, căn bản cô ta không xứng với Tiêu Lăng, con không để cho cô ta bên cạnh Tiêu Lăng làm vết nhơ trong cuộc đời anh ấy, Ông ơi, nếu ông thương con thật hãy để co ta biến mất khỏi thành phố A này được không? Khiến cô ta mãi mãi không quay lại đây nữa.”

Mạc Tầm chợp mắt cái, đây chả phải nói Tô Tố sao.

Anh ta bảo Oanh Oanh về đây chỉ là để Tô Tố biết rằng Tiêu Lăng có vị hôn thê rồi, chứ không phải để cô đuổi Tô Tố đi,

Mạc Tầm nhẹ nhàng lên tiếng, “ Oanh Oanh, em đừng hiểu lầm, không phải Tô Tố quấn lấy Tiêu Lăng, là Tiêu Lăng quấn lấy Tô Tố mới đúng.”

Đàn ông chả có thứ gì tốt đẹp cả.

Mạc Oanh Oanh ánh mắt căm giận nhìn Mạc Tầm, “Anh, sao anh lại đỡ lời cho một người phụ nữ chả liên quan gì, anh chả lẽ cũng thích người đàn bà đó, em nói với anh, chị dâu đối với anh tốt như vậy, anh không được bắt nạt chị dâu, hồi sáng lúc gặp cái con Tô Tố đó, cô ta cũng thừa nhận vì tiền mà tiếp cận Tiêu Lăng, cô ta quả thật là người đàn bà xấu xa. Sau này anh gặp người phụ nữ này nhất định phải tránh xa cô ta một chút, nếu không sẽ bị u mê giống như Tiêu Lăng, có nước mà bán cả nhà để đưa cho người đó.”

“Em nói bậy cái gì đó”

“Em có nói bậy hay không anh là người rõ nhất,” Mạc Oanh Oanh lạnh lùng hằn một tiếng.”

“Oanh Oanh con đừng nói năng hồ đồ, anh cô đối với chị thật lòng thật dạ, điểm này chị rõ nhất, anh ta không thể thích người phụ nữ khác được. “ Bạch Linh đỡ lời cho Mạc Tầm.

“Chị dâu chị cứ bao biện cho anh ta đi.” Mạc Oanh Oanh liếc Mạc Tầm một cái rồi không thèm nhìn anh, quay đầu về hướng Mạc lão gia, “Ông ơi, tóm lại con không cần biết, ông nhất định phải giúp con, nếu không con không sống nữa.”

“Oanh Oanh..”

“Oanh Oanh con vừa nói con đi gặp cái con Tô Tố gì đó?” Ông lão gia đột nhiên hỏi.


“Gặp rồi.” Mạc Oanh Oanh ghen ghét nói,” Cái người đàn bà đó mang khuôn mặt một con hồ ly, vừa nhìn thì biết chả tốt lành gì, ông nhất định phải cho cô ta một bài học, để cô ta chết cái ý niệm bám lấy Tiêu Lăng.”

Ông lão gia nói lớn,”Con.. không phải Tiêu Lăng thì không được sao? Oanh Oanh à, chỉ là đàn ông con gặp qua quá ít, hay là hôn sự này chúng ra xem như chưa hề có, ông sẽ tổ chức buổi tiệc cho con, kêu tất cả những chàng trai trẻ đẹp đến, con cứ lựa thoải mái được không?”

“Không được Không được, con chỉ cần Tiêu Lăng, ngoài Tiêu Lăng ra con không cần ai hêt.”

Mạc lão gia có chút buồn rầu, việc kinh doanh chính của Mạc Gia đều ở trong thành phố A này, thành phố A này bất kì ai ông cũng có thể không chế được, ngay cả ông đứng đầu thành phố này ông cũng không để tâm đến, nhưng chỉ có duy nhất Tiêu gia... Ông lão gia của nhà họ Tiêu với ông là cùng một đẳng cấp, mà con trai lớn và con dâu người ra đều làm việc trong ngành quân đội, mà tài lực của Tiêu Lăng thì vô cùng lớn, quan hệ cũng phức tạp, mấy người có chút tài năng trong Đại Viện cũng có quan hệ tốt với hắn, bất kể trên phương diện nào Tiêu Gia đều có thể đè chết Mạc Gia họ.

Tiêu Lăng... quả thật không phải ông có thể không chế đưuọc.

“Ông ơi, ông không hứa với con con sẽ đi chết thêm lần nữa, tóm lại nếu Tiêu Lăng không lấy con, con cũng không muốn sống nữa.”

Chết?

Ai cũng có thể chết, chỉ có cháu gái ông là không đưuọc.

Mạc lão gia nhăn mày, hôn sự này nói thế nào cũng là do Tiêu Phong Nghị đề xuất với ông, thằng cháu ông làm ra chuyện thế này, vốn dĩ là bên đó vô lí trước..

Ông đến nhà đòi công bằng thì chả cần sợ gì hết.

Nghĩ như vậy, Mạc lão gia lập tức gật đầu đồng ý, “Oanh Oanh, con yên tâm, ông nhất định sẽ xử lí chuyện này thật thoả đáng cho con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui