“Ông nội, ông đừng nhúng tay vào.”
Lão gia liếc nhìn thẳng, “Tôi không nhúng tay vào thì cậu được không, tôi còn đang trông chờ đây, nhanh chóng đón cháu nội về đây chơi. Cậu còn có thể chịu đừng à, tôi không chịu đựng còn muốn ói vào người cậu. Cậu đuổi theo một người phụ nữ tại sao lại vất vả thế, người ta không đồng ý cậu thì cậu mặt dày một tí không được sao, phụ nữ độc lập sợ bị bám dai. Tại vì cậu sợ, nên cô ấy nhìn thấy cậu trong lòng sẽ không thoải mái, một thời gian dài sau đó người ta đã quên hình dáng cậu ra sao rồi. Còn nữa, ở trong giới giải trí có rất nhiều đàn ông đẹp trai, đến lúc cô ta gặp được một người phù hợp, thì cậu đi khóc đi.”
“Ông nội, con có hành động...”Anh ta bất lực.
“Con còn đang hành động? Vậy thì không có hiệu quả rồi, hành động lâu như vậy cũng không có một chút hiệu quá, tốt hơn là đừng nên hành động.”
“Vậy ông nói con nên làm gì?”
Lão gia dùng ánh mắt “Cậu thật ngu ngốc, chuyện này cũng phải để người khác dạy” nhìn Tiêu Lăng một lúc, khinh thường rồi nói, “Tất nhiên là một sự theo đuổi khốc liệt, cậu ngốc sao, không biết từ những người xung quanh cô ấy bắt đầu à.”
Người bạn của cô ta thấy con thì hận đến muốn chặt con, chỉ mong cô ta ở trước mặt Tô Tố giúp con nói chuyện, đó là điều không thể.”
Không chỉ vậy, An Tiểu Hy không cản trở việc con theo đuổi Tô Tố là tốt lắm rồi.
“Đó là cậu ngu ngốc”
Tiêu Lăng chuyển động đôi mắt, rất ngoan ngoãn rót trà cho lão gia, sau đó đặt bên cạnh lão gia, “Ông nội, ông có cách?”
“Đương nhiên rồi, cũng không xem rằng ông nội của cậu là ai” lão gia hài lòng uống một ngụm trà, đặt ly trà lên bàn trà và bắt đầu việc dạy học của mình, “Người bạn của Tô Tố là một người phụ nữ, độc thân phải không. Đây không phải là một vấn đề giải quyết thật đơn giản sao. Gọi cháu trai đến đây, để cho cậu ấy bám lấy người ta không phải được rồi sao, cái thằng cháu trai muốn dỗ một cô gái thì miệng cậu ta còn ngọt hơn mật ong. Kêu cậu ấy giúp con bám lấy bạn của cô ta, con có Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ làm nội gián. Đến gần Tô Tố không phải việc mà vài phút là được.”
Tiêu Lăng nheo mày, hình như cũng là một cách.
“Ông già này hôm nay tâm trạng tốt, cho con thêm một chiêu này. Chiêu này nếu không phải là cho người đó thì ông nội cũng không nói cho con nghe.”
“Ông nội nói đi.”
Lão gia kiêu ngạo, nắm lấy cây nạng và ho một cái. Tiêu Khả đưa một ánh nhìn cho Tiêu Lăng, miệng của Tiêu Lăng nhếch nhếch lên, lại rót cho lão gia một ly trà nóng, “Ông nội uống ngụm trà đi.”
Lão gia lộ ra dáng vẻ hài lòng, “Được, tính ra thằng ranh như con cũng còn có chút lương tâm” Ông ta uống xong ly trà sau đó mới nói với Tiêu Lăng, “Con hãy nhớ lấy câu thần chú bảy từ này ‘gan dạ, thận trọng, mặt dày’ bảy từ này sẽ không mang lại lời nhuận, chỉ cần làm được ba điểm này, đừng nói là Tô Tố, kể cả Nữ hoàng Anh cũng theo đuổi lại.”
“Điều này, có hữu ích không?”
Đây là nghi ngờ ông ta.
Lão gia ngay lập tức buồn bã, “Lúc trước ông theo đuổi bà nội là dùng chiêu này, vào thời điểm đó bà của con là một tiểu thư của một gia đình giàu có. Ông là một cậu bé nghèo, một bộ đội nghèo, cũng là dùng chiêu này và theo đuổi được bà nội của con rồi”
“Con nghĩ chiêu này của ông nội có thể thử.” Tiêu Khả từ chiếc dĩa lấy ra quả nhỏ đưa vào miệng và mơ hồ nói, “Con là phụ nữ, hiểu được cách suy nghĩ của phụ nữ, thực sự gặp một người không sợ mất mặt lại bám lấy mình, không có cách nào khác. Nếu như người đàn ông bám lấy này dáng vẻ xấu, vậy được gọi là quấy rối. Nếu như đẹp trai giống em con thì nó được gọi là tình yêu. Người đàn ông vừa có tình yêu vừa có tiền tài theo đuổi chân thành thì không có người phụ nữ nào không rung động.”
“Thật không?”
“Với kinh nghiệm bị đuổi theo nhiều năm của chị, khẳng định nói với em thì đây tuyệt đối là sự thật.”
...
Mạc Oanh Oanh mờ hồ trở về nhà rồi.
Vừa đến nhà, Bạch Linh kéo cô ta sang một bên, “Oanh Oanh, bị gì vậy?”
“Chị dâu...”
Mạc Oanh Oanh vẫn còn bối rối, cô nói sự việc xảy ra hôm nay nói cho Bạch Linh, muốn khóc nhưng không rơi lệ và nói, “chị dâu, tại sao lại như vậy chứ?”
“Như vậy là, Tô Tố không có đồng ý với em sẽ rời khỏi thành phố?”
“Cô ấy không những không đồng ý, còn ngạo mạn nói rằng muốn ở cùng Tiêu Lăng. Chị dâu, chị nói em phải làm sao, Tiêu lão gia cũng không giúp em.”
Trái tim của Bạch Linh lại lắc lư một lần nữa.
Nếu như Tô Tố thực sự quyết định ở cùng Tiêu Lăng, thì cô ấy không có gì phải lo lắng. Nếu như Mạc Tầm... anh ta rõ ràng đã bị cám dỗ bởi Tô Tố, vì Tô Tố và Tiêu Lăng có thể ra tay đấu nhau thì với tình trạng này mà Tô tố còn ở thành phố thì đối với cô ta không phải là một chuyện tốt.
“Chị dâu?”
“ừm.” Bạch Linh hoàn hồn lại, vội vã an ủi Mạc Oanh Oanh, “Oanh Oanh, bây giờ chị cũng không biết nên làm gì, Tô Tố kinh nghiệm quá dày dặn, hai chúng ta rõ ràng không phải là đối thủ của cô ta. Người phụ nữ này đã có hai đứa con rồi, còn có thể biến anh của em và Tiêu Lăng mê hoặc.”
Nhìn thấy Mạc Oanh Oanh giận dữ, Bạch Linh gục đầu xuống và thở dài với một nụ cười đau khổ, “Oanh Oanh, nếu như thực sự không được thì em với Tiêu Lăng huỷ hôn đi, trái tim người đàn ông đó không nằm trong tim em. Em theo đuổi anh ta như vậy thì không có kết quả tốt.”
Mạc Oanh Oanh nhếch lông mày, “Chị dâu, sao chị lại nói Tiêu Lăng như thế, anh ta là người đàn ông em yêu thương, cả đời này không phải anh ta thì em không cưới”
Bạch Linh cười trong đau khổ một lần nữa, “Chị chỉ nghĩ rằng hai chúng ta không đấu nổi với Tô Tố, thật ra chị đã chuẩn bị hết những điều tồi tệ nhất rồi, anh của em nếu như thực sự yêu cô ta rồi, chị, chị chấp nhận rời bỏ.”
“Chị dâu, chị nói điều vô lý gì vậy” Mạc Oanh Oanh giọng nói mạnh mẽ, “Sao chị có thể phục con người tiểu nhân đó chứ, anh hai với chị đã có tình cảm 7 năm, với cô ta chỉ trong bao lâu. Kể cả cô ta là một người phụ như thế nào cũng không rõ, nhiều nhất chỉ là rung động tạm thời, làm sao có thể yêu một người phụ nữ như cô ấy. Người phụ nữ như cô ấy thì cả đời cũng đừng nghĩ rằng sẽ bước chân vào cánh cửa của gia đình Mạc. Chị dâu yên tâm đi, đợi hai ngày sau, em sẽ nói tốt chị với anh hai trước mặt ba mẹ. Ba mẹ em rất hài lòng với chị, đến lúc đó để cho anh chị đính hôn trước hoặc là trực tiếp kết hôn. Như vậy chị có thể an tâm rồi.”
Bạch Linh vui mừng ngẩng cao đầu, “thật không?”
Thật ra, ba mẹ gia đình Mạc đối với cô ta không hài lòng lắm tại vì bệnh tình của cô ta, cô ta cũng không thể sinh con. Nếu có thể sinh nhưng nói không chừng đứa con sẽ có vấn đề. Bởi vì vấn đề này, ba mẹ nhà Mạc không đồng ý cho cô ta và Mạc Tầm đính hôn.
Bây giờ cơ thể của cô ta hiện giờ đã hồi phục rồi, nhưng Mạc Tầm cũng không đề cập đến vấn đề đính hôn. Vào lúc này nếu như Mạc Oanh Oanh giúp đỡ thì như vậy sẽ tốt hơn.
“Đương nhiên nếu là Tố Tố con người tiểu nhân đó còn dám đến quyến rũ anh hai tôi, cô ta nằm mơ”
“Oanh Oanh, cám ơn em, chị cũng không biết làm thế nào để cám ơn em...”
Oanh Oanh mỉm cười, vươn tay ra ôm lấy Bạch Linh, “Cám ơn cái gì chứ, chị dâu, em đã xem chị như người một nhà rồi, việc của chị cũng là việc của em.”
Đôi mắt Oanh Oanh sáng lên, “Chị đâu, chị có cách đúng không?”
“Thực sự có một cách, nhưng mà chị cũng không chắc liệu có thể làm được không...” Bạch Linh có chút do dự, “Oanh Oanh, chị nói với em rồi, em tuyệt đối đừng nói là ý tưởng của chị.”
Bạch Linh đưa tay kêu Mạc Oanh Oanh, thủ thỉ vào tai cô ta và nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...