“Trương Việt, anh sao thế?”
Tô Tố bối rối nhìn Trương Việt.
Trương Việt, anh sao thế?
Đã từng có lúc, người cô gái với khuôn mặt vui tươi như hoa ấy cũng thường xuyên dùng ánh mắt ngây thơ để hỏi anh như thế.
Trương Việt hít một hơi thở sâu, khuôn mặt thanh tao tuấn tú ấy trầm lặng, anh nén rồi lại nén, cuối cùng anh cũng nén xuống được nỗi tức giận trong lồng ngực.
Anh rót một ly nước lạnh, lại ngồi xuống trở lại, trịnh trọng nhìn vào Tô Tố, “Tiểu Tố!”
Tô Tố hiểu rõ Trương Việt, trước mắt cô thấy được anh hiển nhiên đang trên bờ vực giận dữ, cô đóng lại kịch bản ánh mắt cô lặng lẽ nhìn anh, “Sao thế?”
“Tiểu Tô, cô biết được quá khứ của tôi đúng không?”
“Tôi biết, anh quản lý danh tiếng. Người nghệ sĩ mà anh đào tạo tên Tô Tố ở một tháng trước đã qua đời, vì vậy anh bị chiêu mộ sang truyền thông Tinh Quang.”
Quả nhiên!
Trương Việt nắm chặt nắm đấm, từ từ thở ra một hơi thở dài, “Xem ra cô cũng đã làm không ít công phu rồi, cho nên cô biết tôi với Tố Tố thân nhau, nên mới cố ý bắt chước cô ấy à! Cô Tô, theo như tôi thấy cô không cần thiết phải làm thế, cô là người mới do công ty đề bạt lên, cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi là quản lý của cô, chúng ta có sướng cùng sướng có khổ cùng khổ, tôi thích cô cũng được ghét cô cũng được, những việc tôi nên làm sẽ không bỏ sót, cho nên... cô hoàn toàn không cần thiết vì muốn lấy lòng tôi, cố ý bắt chước Tố Tố!”
Tô Tố kinh ngạc.
Không ngờ anh ấy lại nghĩ cô đang bắt chước...
Tô Tố vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng vẻ mặt kiên định của Trương Việt khiến cô không biết sao mở miệng được, cô cười cay đắng, “Người mà anh nói là một người tôi rất thích, chúng ta cũng có tên giống nhau, cho nên từ đó đến giờ tôi đều cảm thấy là một thứ duyên phận, nên đối với cô ấy cũng có sự quan tâm chú ý nhiều hơn chút. Dưới sự quan tâm ầm thầm chú ý như thế này nên có thể mang theo chút thói quen của cô ấy, làm anh gợi lại những chuyện đau thương nên tôi rất xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Thì ra là như thế.
Trương Việt cũng cảm nhận được phản ứng của bản thân hơi quá khích, anh gật gật đầu cảm thấy có lỗi, “Xin lỗi, tôi xin lỗi vì thái độ vừa nãy.”
Tô Tố lắc lắc đầu, “Không sao.”
Tô Tố cúi đầu xuống nghiêm túc đọc kịch bản, hoàn toàn đắm chìm vào trong câu chuyện.
“Nhất Tiếu Nại Hà” kể đích thực đơn thuần là một câu chuyện về trường học, nữ chính tên Thẩm Nhất Tiếu, nam chính tên Hà Nại, cho nên bộ phim mới mới gọi là “Nhất Tiếu Nại Hà”.
Mép môi Tô Tố khẽ giật, cái tên có tùy ý quá không.
Nhưng mà cô rất nhanh lại nhập tâm vào câu chuyện.
Không giống như là những bộ phim thần tượng trường học thông thường với những tình tiết phô trương vô nghĩa và thường xuyên lặp lại kịch bản.
Câu chuyện kể rằng nam chính Hà Nại là sinh viên năm tư chuyên ngành máy tính, nữ chính Thẩm Nhất Tiếu là sinh viên năm hai chuyên ngành máy tính, hai người họ một người là mỹ nam cao quý nổi tiếng toàn trường, một người là mỹ nữ thuần khiết có thân hình khiến người khác phun máu.
Tô Tố xem tới đây, lướt mắt nhẹ sang Trương Việt, cuối cùng hiểu được tại sao anh nói cô phù hợp với vai nữ chính này.
Nữ chính Thẩm Nhất Tiếu không giống như những cô gái trong phim thần tượng lấy thanh tú thuần khiết làm điểm chính, mà là một người ngực to chính hiệu, thuộc về loại người nhìn là biết không phải con hiền nhà lành, nhưng trong nội tâm và thực tế đều là con gái của con hiền nhà lành đấy. Tô Tố cúi nhìn xuống ngực của mình, cô lại xem lại trên kịch bản đặc biệt ghi chú “ngực to” hai chữ, cô im lặng.
Cô cúi đầu xem tiếp kịch bản, Hà Nại đã đi thực tập, rất ít lên lớp, tính ra là không có cơ hội giáp mặt nhau với nữ chính được.
Nhưng...
Hai người rất thích game online.
Hai người trong game đã kết thân với nhau, thường hay cùng nhau lên cấp độ để đánh yêu quái.
Không sai, bộ phim thần tượng này bắt đầu từ game online.
Một đề tài vô cùng mới mẻ, Tô Tố nhìn một cách tóm tắt, tổng kết lại, gây cười ấm áp nhưng không vô nghĩa khoa trương, tính tình nữ chính cũng rất dễ thương, sau khi đóng xong công chiếu ra khẳng định sẽ đem đến lượng fan đông đảo cho cô.
Vừa định xem tiếp, nhưng bị tiếng chuông điện thoại gọi đến cắt ngang.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước.” Trương Việt móc điện thoại ra.
“Anh cứ tự nhiên.”
Tô Tố vô tình lướt mắt qua màn hình điện thoại, nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Trương Hân”, tim cô bất chợt đập thình thịch.
Trương Hân!
Là Trương Hân!
Cô cúi đầu xuống, nhưng lại âm thầm nghe ngóng cuộc đối thoại giữa Trương Hân và Trương Việt, Trương Việt nén giọng rất trầm, nhưng cô lại nghe rất rõ mồn một.
“Em từ nước ngoài về rồi à, chuyện khi nào thế? Chuyện của Tố Tố em cũng biết rồi à, nghe ai nói thế? Là thật sao! Em đừng kích động, Tố Tố đã được chôn cất rồi, nói làm sao cũng không bù đắp được. Anh không báo em nghe thì em cũng biết mà báo em nghe thì cũng không thay đổi được sự thật. Trương Hân trong chuyện này em đừng lo nữa, anh sẽ điều tra kĩ càng.”
Mũi Tô Tố chua xót, nước mắt cũng không kiểm soát được chảy xuống. Dứt khoát Trương Việt chỉ nên chăm chú đến điện thoại, đừng để ý đến cô.
Cô vội vàng cúi đầu dùng khăn giấy lau đi nước mắt.
Hèn gì trước đó cô xem tin tức, Trương Hân không có xuất hiện trong lễ chôn cất của cô, thì ra cô ấy vừa mới biết là cô gặp chuyện rồi.
Trương Hân cùng với cô đều cố gắng trong ngành giải trí, khác với cô là, cô ấy sớm là một diễn viên nữ hạng A ở trong nước, Tô Tố mơ hồ biết được cô ấy đang quen với một người đàn ông với thân phận rất là lợi hại, nhưng Trương Hân chưa từng kể với cô về người đàn ông đó.
Lúc cô gặp chuyện Trương Hân đã đi Hàn Quốc quay Chương trình người thật việc thật, toàn bộ những thiết bị liên lạc bị tịch thu hết, khoảng thời gian đó hai người không thể liên lạc với nhau, cô còn nhớ là cuộc gọi cuối cùng của hai người, Trương Hân có nói là nếu có thời gian sẽ dẫn cô đi Hàn Quốc ăn bánh gạo cay Hàn Quốc.
Hai người họ đều không nghĩ rằng đó lại là cú điện thoại cuối cùng.
“Trương Hân em bình tĩnh lại, em bây giờ hủy hợp đồng thì làm được gì! Tố Tố đã chết rồi, em về thì cô ấy cũng không sống lại đâu! Em làm tốt công việc ở Hàn Quốc, chuyện này anh sẽ biết xử lý!” Trương Việt với âm thanh mờ hồ làm gián đoạn trầm tư của Tô Tố.
Cô đột nhiên hồi thần lại với đoạn đối thoại thì nghe thấy âm thanh của Trương Hân, giọng nói của cô ấy rất lớn, kèm theo đó là tiếng khóc than và thương đau từ tận đáy lòng, dù ngăn cách nhau bằng điện thoại cũng có thể nghe rất là rõ ràng.
“Tố Tố chết rồi anh nói em làm sao mà làm sao quay tiếp được!”
Không khí tức thời ngưng tụ lại, Tô Tố nghe được tiếng khóc nấc của Trương Hân, “Không ngờ các anh lại dám giấu em, dám giấu em...”
“Trương Hân...”
“Em phải trở về, em sẽ lập tức đặt vé về nước!”
Trương Việt cười cay đắng, thở dài thỏa hiệp, “Vậy thì... trở về đi!”
...
Trương Việt cúp máy điện thoại, lúc ngoảnh đầu lại trông thấy vẻ mặt sướt mướt của Tô Tố, cô cúi đầu khóc không thành tiếng, nước mắt dọc theo đôi má chảy xuống, khuôn mặt đều là vết tích của nước mắt.
Anh ngây người: ”Cô sao thế?”
Tô Tố cắn môi, chỉ vào kịch bản, “Tôi đang xem một đoạn đối thoại rất là cảm động.”
“...”
Trương Việt từ từ thả phù mấy hồi, tâm trạng trôi nổi cuối cùng cũng nén xuống, anh đỡ lại mắt kính, tiếp tục bàn công việc với Tô Tố, “Nếu như cảm thấy ok thì mình quyết định vậy nhé.”
“Uhm, có đi casting không?”
“Không cần, kịch bản là do công ty thiết kế riêng cho cô, ngoài cô ra thì tạm thời chưa ai thích hợp để thủ vai này, nếu như cô không nhận, kịch bản sẽ tạm thời hoãn lại.”
Tô Tố hiện giờ không còn tâm trạng bàn luận những thứ này, cô muốn hỏi chuyện của Trương Hân nhưng bản thân lại quá lúng túng, cô chỉ có thể tìm chủ đề khác cho mình, “Vậy... vai nam chính đã quyết định chưa?”
“Đã quyết định rồi, dùng là một người mới, có thể cô cũng quen biết, chính là Mộ Bạch người cùng trường với cô!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...