~~~~ ~~~~
Chương 4.
Oan gia ngõ hẹp!
Nghe tiếng đồng hồ báo hồi lâu mà vẫn chưa thấy mặt người đâu, Mẹ Hương lắc đầu rất ko muốn sử dụng tuyệt chiêu mà bấy lâu nay chưa có sử dụng qua:
-CẢ NHÀ BA CON SÂU LƯỜI TẬP HỢP! _ Vâng, tuyệt chiêu đó chính là sư tử rống.
Giang Linh mông đang chổng lên trời thì giờ đây với một cách ‘êm ái’ hun mẹ đất thân yêu.
Ba Vũ đang đánh răng thì bàn chải lệch hẳn lên trên mũi, còn Khánh Phong cũng chẳng khá hơn là mấy, anh đang NGHE NHẠC mà tai nghe cũng phải anh dũng hi sinh rơi xuống đất.
Từ ba ví dụ điển hình trên cho thấy, công phu sư tử rống của mẹ Hương cũng ko phải để trưng a! May mắn, tường còn chưa nứt, vách còn chưa đổ, hàng xóm cũng chưa phải sang kiến nghị.
Sau một phút ba mươi giây tròn trịa ko thiếu nửa tích tắc, ba con sâu lười nào đó đã tập trung đầy đủ tại bàn ăn gia đình.
Mẹ Hương hài lòng, bê thức ăn lên cho từng người.
Đầu tiên là ba Vũ, ba có một bát súp gà nấu nấm kèm theo là một bánh mì nguyên cám (ít đường đó) loại nhỏ, tráng miệng bằng một cốc nước cam ép.
Sau đó là Khánh Phong, anh có một bánh mỳ ngọt kèm theo ly sữa tươi nguyên chất 100%.
Cuối cùng là Giang Linh...!một ly sữa đậu nành.
-...!_ Giang Linh trầm mặc nhìn bữa ăn sáng ‘thịnh soạn’ của mình rít từng chữ qua kẽ răng _ Mẹ à, bữa ăn sáng của con có phải...!có phải là quá ít rồi ko?
-Có sao? _ Mẹ Hương ko trả lời mà hỏi vặn lại, sau đó mẹ nói một câu làm cho Giang Linh phải vội vã uống một hơi hết ly sữa đậu nành _ Nếu con ko sợ buổi đầu tiên đi học đã muộn giờ thì cứ đổi bữa sáng cho anh trai con, nó ko ngại đâu.
-Phải đấy, anh ko ngại đâu! _ Khánh Phong bộ dáng thèm đòn híp mắt cười nói với Giang Linh.
Giang Linh đang lúc uống sữa ko nói được gì, đành phải trừng trừng trừng Khánh Phong đến suýt lòi hai con mắt ra mới chịu ngưng.
Cũng ko đôi co với Khánh Phong thêm được câu nào, Giang Linh mang vội cặp sách đã chuẩn bị trước đó, chào ba mẹ một tiếng rồi nhanh chóng đi học.
Căn nhà lại quay trở về với sự yên tĩnh muôn thuở của nó.
Còn đứa bé thì...!có cảm giác bị bỏ rơi ko hề nhẹ nha!!!
Giang Linh vặn hết cỡ tay ga, phóng một mạch đến học viện thì bỗng nhiên, một bóng đen với tốc độ nhanh chẳng kém gì cô lao tới.
Vì được học võ từ nhỏ nên Giang Linh cùng bóng đen kia phản ứng rất nhanh, một người thì bóp phanh đến nát cả tay cầm, một bóng thì hết tốc lực quẹo sang một bên.
Và tất nhiên, dưới phản ứng hơn người của hai người bóng à à bóng người nói chung là hai vị trên thì khung cảnh đau thương cho cả hai gia đình đều là số 0.
Quẳng luôn xe tay ga mới vòi được từ ba mẹ tuần trước, Giang Linh chạy đến cái bóng đen đang loay hoay dựng lại xe lên kia, nói:
-Cậu sao rồi?!
-Vẫn còn sống! _ Cái bóng đen kia khinh miệt nói.
Giang Linh đen mặt, nghiến ken két hai hàm răng, cô hét lên:
-Này anh, sai cũng là anh, đi ko đúng phần đường cho phép lại đi với tốc độ nhanh.
Người ta bị hại mà còn đến hỏi han, anh lại lạnh nhạt trả lời như kiểu ‘bổn thiếu gia ta đây’.
Anh có biết phép lịch tối thiểu ko? Còn luật giao thông gì gì đó tôi cũng sẽ ko chấp nhặt với loại người như anh! Ko cần anh phải bồi thường, nhanh, ngoan ngoãn xin lỗi một tiếng tôi sẽ xem ‘như chưa hề có cuộc đụng độ’ này và tha cho anh một lần.
Bóng đen kia cười nửa miệng:
-BỔN THIẾU GIA TA ĐÂY...!ko cần ngươi phải tha lỗi.
_ Nói xong leo lên xe rồi phóng biệt, để lại Giang Linh đứng sau làn khói...!xe bụi mù bụi mịt.
-Khụ khụ khụ, tên chết bầm nhà anh, anh cứ đợi, khụ khụ khụ, bà đây mà gặp lại anh, khụ khụ khụ, bà đây mà ko đem anh đi bạo hoa cúc thì, khụ khụ khụ, Giang Linh hai chữ này viết ngược! Khụ khụ khụ...
Tức tối đi đến trường, Giang Linh âm thầm đem mười tám vị tổ tông của cái bóng đen nào đó ra mà chửi, cô chửi ko nể tình đến nỗi mười tám vị tổ tông ở trên cao tít tận mười mấy tầng mây kia cũng vẫn còn cảm thấy có cả mưa bắn vào mặt.
-Giang Linh! Đằng này nè! _ Ngọc Ngọc – bạn thân của Giang Linh từ hồi mầm non, vui sướng vẫy tay kêu gọi sự chú ý của Giang Linh.
-Ừ! Tới liền._ Giang Linh bực dọc đáp.
Ngọc Ngọc khó hiểu chau mày: “Hôm nay bực đến chuyện gì đây?” Lại nhìn xuống vài vết xước ở thân xe, nhìn vào vài chỗ bị bụi đường bám đầy ở quần áo, Ngọc Ngọc tinh tế hỏi:
-Cãi, đánh hay tông nhau với ai hả?
-Ngoại trừ đánh ra thì cả hai cái nói trên đều dùng cho một đứa và tổ tông mười tám đời nhà nó.
_ Giang Linh nhếch miệng nói.
- Chà, đứa nào xui xẻo vậy?! _ Ngọc Ngọc thích thú cười, cô là loại người ko sợ thiên hạ đại loạn, chỉ sợ nó ko loạn mà, hắc hắc.
-Ừ thì...
-AAAAAAAAAAAAAAAAA!Soái ca tụi bây ơi! _ Giang Linh chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng một nữ sinh nào đó hét đến điếc cả tai.
-AAAAAAAAAAAAAAAAA! Đúng rồi, đẹp trai muốn xỉu à! _ Một nữ sinh khác lại thét lên.
-Trai đẹp á á á á...bla bla...!blè blè...!blé blé...!_ Và sau đó là cả một đội quân theo sau hưởng ứng.
Có một số nữ sinh còn khoa trương hơn: phụt máu mũi ngất luôn tại chỗ.
Tất nhiên, mấy nam sinh học viện Báo chí và tuyên truyền Hà Nội này trông có vẻ ko mấy thích thú, có nhiều người còn cau có ra mặt, lẩm bẩm vài câu theo như khẩu hình miệng thì có lẽ là đang văng tục.
Nhìn những hành động đỡ thẩm mỹ này, Giang Linh cùng Ngọc Ngọc hiếu kỳ quay lại ‘chiêm ngưỡng’ cái người mà đang làm khuynh đảo chúng sinh nơi này.
Một giây...!hai giây...!ba giây...
-Hừm, tại sao tui lại có cảm giác quen thuộc với tên này như vậy nhỉ? _ Giang Linh dùng hết sức ép đại não nghĩ nghĩ rồi hướng đến Ngọc Ngọc nói.
-Hử? Quen á? Khi nào, sao tui ko thấy quen? _ Ánh mắt Ngọc Ngọc loé lên tia nguy hiểm, rồi nheo mắt nhìn tên ‘phân bò’ kia (bởi theo như suy nghĩ của cô thì chỉ có phân bò mới thu hút được nhiều ruồi nhặng như thế).
-A! Là hắn! Cái tên chết bầm đó! _ Giang Linh tức giận nện từng bước huỳnh huỵch xuống sân trường y như muốn phá tan nó ra vậy, đến chỗ của cái tên ‘phân bò’ nào đó cô rống to _ Ê! CÁI TÊN TRỜI ĐÁNH KIA!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...