~~~~ ~~~~
Chương 1.
Đứa con từ trên trời rơi xuống.
Mưa.
Mưa rất to.
Từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống đôi vai gầy nhỏ bé của Tuyết Hồng.
Hốc mắt cô ko biết từ bao giờ đã đỏ hoe, cô nhìn anh chăm chú, mặc kệ cho mưa có rơi vào trong mắt, đau rát.
Cô nhếch môi, như có như ko cười, nói:
-Anh cứ như thế bỏ em?!
-...!_ Anh trầm mặc ko nói.
Ko phải vì ko muốn nói mà là vì ko biết nên nói như thế nào.
Ngay cả anh bây giờ cũng cảm thấy vô cùng khó xử.
Bảo ko có tình cảm với cô là nói dối...!nhưng nói sẽ tiếp tục ở bên cô thì anh ko thể.
Nặng nề gật đầu, thôi, cho dù mình ko chắc thì cũng ko thể phá huỷ đời con gái của người ta được, anh nhủ thầm.
-Ha ha ha! Thế nhưng anh lại gật đầu! Thiệt chỉ có tôi, một mình đợi anh đằng đẵng mười năm trời, cuối cùng nhận lại lại chính là lời chia tay.
Thôi, dù gì thì cũng đã quyết định xong rồi, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi! _ Cô cười như điên như dại, ngoảnh mặt quay đi.
Nhìn cô như vậy anh bỗng thấy nhói trong lòng, thật ra anh vẫn có thể ko để cho cô đi...!ko phải sao?! Đưa tay như muốn níu lấy cái gì, môi mấp máy khổ nỗi nói ko thành tiếng, anh chỉ biết lặng nhìn cô bước đi.
Bỗng nhiên cô quay phắt lại, mắt cô dại ra, ẩn hiện trong đó những tơ máu đỏ lừ, vẻ mặt toát lên sự điên cuồng, cô gào to:
-Dựa vào cái gì?! TÔI KO CAN TÂM! _ Nói rồi cô lao thẳng vào anh, đẩy anh xuống...
Đính đoong, đính đoong, đính đính đính đoong...
-Tới liền, tới liền đây! _ Giang Linh bực mình thét lên!
Chỉ còn có một đoạn có được ko? Chỉ còn có một đoạn là cô hoàn thành xong câu chuyện của cô rồi! Ai mà ăn ở thất đức như vậy, có biết cô đã trăn trở ba tuần lễ mới nghĩ ra được cái kết một chút hậu cũng ko có này ko?! Nếu người đó mà ko có việc gì gấp thì đừng trách cô ‘tại sao nước biển lại mặn’!
Mang theo bực tức ra ngoài, một tay cô chống hông, tay còn lại mở cửa, cô đanh đá rít lên từng chữ:
-CÓ VIỆC GÌ?!
-Mấy tháng ko gặp, em vẫn giữ nguyên cái tính bà chằn như vậy nhỉ? _ Trước cửa là một cô gái vô cùng quyến rũ, tầm hai tư, hai năm tuổi.
Cô mặc chiếc áo phông trắng hở hai vai, quần đen gắt gao bó lấy đôi chân thon dài, dưới chân mang đôi guốc đen cao chừng mười xăng – ti – mét, cô chính là Tần Phương – chị em kết nghĩa của Giang Linh, người đã biệt tăm biệt tích cách đây mấy tháng trời.
Tay phải cô bế một baby cực kỳ đáng yêu, tay trái cô xách một chiếc vali tím to đùng, môi mỏng nhếch lên vài mi – ni – mét, Tần Phương ko giận mà lại cười cười nói.
Sau vài phút ngạc nhiên, Giang Linh lấy lại tinh thần.
Đưa mắt đảo một vòng quanh Tần Phương, lại nhìn đến baby đang ngủ say sưa trong vòng tay chị em kết nghĩa của mình, kìm ko được vẻ vui thích nâng tay nhỏ sờ má baby lại giống như thuận tiện nói:
-Chị cứ đùa, con ai đây? Dễ thương quá à.
-Nếu chị nói đây là con chị, em...!có tin ko? _ Tần Phương nửa đùa nửa thật nói.
Giang Linh giật mình, đưa đôi mắt từ nãy đến giờ vẫn chăm chú vào đứa trẻ đang ngủ ko biết trời đất là gì kia lên, nhìn chằm chằm Tần Phương.
Cô thật sự rất muốn tìm thấy một chút cảm xúc gì đó từ mặt của Tần Phương bất quá cô ấy đã làm cô thất vọng rồi.
Miệng cô ấy rõ rành rành là nhoẻn ra cười toe cười toét thế mà mắt phượng kia lại nghiêm túc, một tý vui mừng cũng chẳng đạt đến đáy mắt.
Bất giác thở dài, Giang Linh tự hỏi: “xảy ra chuyện lớn gì rồi sao”, sau đó lại gật đầu nói:
-Tin! _ Làm chị em với Tần Phương bao nhiêu năm, chẳng lẽ tính tình của cô ấy ra sao cô lại ko hiểu rõ???
-Hì hì, cũng chỉ có Tiểu Linh Linh là hiểu chị nhất.
_ Tần Phương hì hì hai tiếng nói.
Nhìn Tần Phương vẫn còn có tâm trạng mà cười cợt, Giang Linh thở dài.
Ghé người qua một bên, cô nhẹ nhàng nói:
-Vào nhà rồi nói tiếp.
-Thôi, mất thời gian, hai tiếng nữa là chị bay rồi.
_ Tần Phương thản nhiên từ chối, ánh mắt cô có chút nhàn nhạt đau thương, lại có chút ko nỡ, rồi cuối cùng giống như là hạ quyết tâm.
Ko để Giang Linh nói thêm câu nào, Tần Phương dúi baby vào trong tay Giang Linh rồi kiên quyết nói:
-Đứa con này chị ko thể nuôi, lại ko lỡ bỏ, đành nhờ cả vào em, em nuôi được thì nuôi, mà...!ko nuôi được thì tuỳ em xử lý.
Tên bé chị chưa đặt, giấy khai sinh của bé chị cũng chưa làm, em giúp chị làm nốt đi, bé sinh ngày 21/7.
Làm xong cũng ko cần phải báo lại cho chị đâu vì chị muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, ko muốn nhớ đến đứa trẻ này nữa.
_ Nói xong thì dứt khoát quay lưng bước đi.
Giang Linh sững sờ, cô đang trong trạng thái chết lâm sàng, cô đơ mặt nhìn Tần Phương bỏ đi lại chẳng thể nói ra câu gì.
Tại sao cô lại có cảm giác giống như nam chính trong chuyện cô đang viết vậy nhỉ, rất muốn nói cái gì đó lại ko thể bật ra thành lời.
Có khi nào Tần Phương sẽ quay phắt lại và dứt đứa bé từ trong tay cô ra ko? Ai đó vọng tưởng nghĩ.
-Oa oa oa...!_ Đứa bé bỗng nhiên bật khóc nức nở, tiếng khóc này đã thành công đập tan cái hy vọng hão huyền nào đó của cô, Giang Linh giật mình, khó sử nhìn đứa bé, cô thực sự là chưa từng có kinh nghiệm trong việc dỗ trẻ nha, đối với trẻ sơ sinh thì càng ko.
Ấm ức nhìn baby trong lòng mình cứ nức nởko ngừng, Giang Linh bó tay rồi đưa ra quyết định: “Nó khóc chán thì sẽ dừng” và cuối cùng là...!cô đừng hòng có được sự bình yên.
Mãi về sau, khi bà hàng xóm bên cạnh ko thể chịu được nữa rồi, phải sang dỗ bé dùm cô thì thế giới mới được trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...