Nhìn thấy Thẩm Thất không thể kìm được nước mắt của mình ông liền cười nói: “Đừng khóc, thầy sẽ chúc phúc cho các con ở trên thiên đường.”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu.
“Tiểu Thất hãy nhớ lời thầy, trong lòng có tình yêu mới có thể sáng tạo ra tác phẩm có linh tính, cho dù tương lai xảy ra việc gì, nhất định phải luôn có năng lực, luôn có tình yêu.” Charles dặn dò lần nữa.
Thẩm Thất dùng sức gật đầu, nước mắt tuôn rơi theo động tác của cô.
“Tiểu Hà là hạt giống tốt, nếu bồi dưỡng tốt thì thành tựu của con bé sẽ còn hơn thầy.” Charles nói tiếp: “Con bé rất giống bà ấy.”
Thẩm Thất vừa ngăn tiếng khóc của mình vừa dùng sức gật đầu.
Tiểu Hà trông giống Hạ lão phu nhân.
Cho nên, Charles đối với Tiểu Hà cũng có chút yêu cây yêu cả cành.
Ừ, vốn dĩ đã là yêu cây yêu cả cành rồi.
“Vốn dĩ thầy còn muốn dạy thêm cho con một vài điều nữa đáng tiếc là không kịp nữa rồi.” Charles nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Nhưng thầy tin con nhất đi sẽ đi cao hơn xa hơn thầy.”
Thẩm Thất cúi đầu im lặng không nói.
“Cuối cùng vẫn không gặp được bà ấy! Charles thở dài cười, ánh mắt ông thư thái: “Như vậy cũng tốt, thầy không ra đi trước mắt bà ấy, như vậy thầy cũng sẽ không quá đau buồn.”
“Thầy...” Thẩm Thất bất giác mở lời nói: “Thầy thật sự không hối hận sao?”
“Tại sao phải hối hận?” Charles dịu dàng nhìn Thẩm Thất: “Kiên trì vì tình yêu sao lại hối hận được?”
Lời của Charles làm ánh mắt Phùng Mạn Luân lập tức sáng lên.
Đúng vậy, kiên trì vì tình yêu sao lại hối hận được?
Không cần biết tình yêu này có được đáp lại không, không cần biết hi sinh vì tình cảm này có là xứng đáng không.
Hi sinh là hi sinh thôi.
Chỉ cần tận hưởng quá trình hi sinh này là được rồi.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn rất đẹp.
Chân trời, ánh sáng vạn trượng.
Trong phòng, tia sáng dịu dàng.
Hoa trên đầu giường đang nở rộ, nhưng sự sống trong mắt của Charles đang biến mất từng chút một.
Con số trên máy móc giám sát dấu hiệu sống của Charles đang giảm từng chút một.
Charles dùng hết sức lực cuối cùng nắm lấy ngón tay của Thẩm Thất rồi khó khăn nói: “Làm bà ấy vui! Làm bà ấy hạnh phúc!”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu: “Vâng con nhớ rồi thưa thầy.”
Cuối cùng Charles cũng cười thoải mái, buông ngón tay của Thẩm Thất ra.
Giây tiếp theo biểu đồ trên máy đo nhịp tim lập từ trở thành một hàng ngang.
Thẩm Thất đột nhiên khóc lên không kìm được, thấy vậy Phùng Mạn Luân liền chủ động ôm lấy Thẩm Thất.
Thẩm Thất lần này không đẩy Phùng Mạn Luân ra mà trốn vào trong lòng của anh khóc nấc lên.
Phùng Mạn Luân không có bất cứ động tác nào, cứ thể để mặc Thẩm Thất khóc trong lòng mình.
Bác sĩ, y tá tiến hành kiểm tra lần cuối với Charles, xác định ông đã ra đi.
Trợ lý của Charles đi vào tuyên bố di chúc của ông.
Không ngoài dự đoán, Charles để lại cho Thẩm Thất toàn bộ tài sản của ông.
Nhưng Thẩm Thất thật sự rất không muốn những tài sản này.
Cô thà dùng những tài sản này đổi lấy mấy câu dặn dò của thầy còn hơn.
Đáng tiếc, tất cả đã muộn rồi.
Tất cả đã không thể thay đổi được nữa.
Đúng vậy, ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử.
Nhưng tại sao vào lúc chia ly người ta lại đau khổ như vậy?
Phật nói, đời người có bảy nỗi khổ.
Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt lý, cầu bất đắc.
Người trên trần thế ai có thể thoát được?
Đúng vậy, không ai thoát được cả.
Tin tức Charles qua đời truyền về trong nước rất nhanh, truyền đến tai Hạ lão phu nhân.
Hạ lão phu nhân nghe được tin tức này cả người hoảng hốt rất lâu, bà bảo tất cả mọi người đi ra, một mình đứng ở trước cửa sổ, ngây người yên lặng ngắm cảnh vật bên ngoài rất lâu.
Bà nhớ mang máng vào lần đầu tiên gặp ông ấy vẫn là một chàng trai tuấn tú.
Bà vì Hạ gia mà đích thân đến nhà chào hỏi, mời ông làm nhà thiết kế của Hạ gia.
Hạ gia lúc đó chưa có được vinh quang hiển hách như bây giờ.
Còn lúc đó gia tộc đưa gậy ô liu ra với ông nhiều không kể xiết
Lần đầu gặp mặt, ông cười như hoa đào, phong độ nho nhã.
Ông nói với bà: “Cô là người phương Đông đẹp nhất mà tôi biết, nếu cô chịu cho tôi vẽ cô một bức tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.”
Bà khẽ cười: “Người đẹp phương đông nhiều lắm, nếu anh muốn đến Hạ gia thì sẽ có rất nhiều người đẹp cho anh vẽ.”
Ông cũng khẽ cười: “Đáng tiếc những người đó không có linh hồn, chỉ có cô có thôi.”
Mắt bà ánh lên ý cười: “Nhưng tôi đã có chồng rồi.”
Ông tiếc nuối.
“Ngài Charles đã không đồng ý vậy tôi không quấy rầy nữa.” Bà đứng lên sau đó từ từ rời đi.
Lúc này, ngoài cửa mưa to gió lớn.
Bà đứng ở trước cửa, sắp cất bước đi.
“Khoan đã!” Ông đột nhiên gọi bà lại.
Bà khẽ quay lại.
Giây phút bà quay lại đã hấp dẫn toàn bộ linh hồn của ông.
“Nếu tôi không thể vẽ tranh cho cô vậy tôi có thể làm thiết kế riêng cho cô không?”
Bà gật đầu cười: “Được.”
Cứ như vậy ông ấy từ chối lời mời cấp cao, trở thành nhà thiết kế của Hạ gia.
Ông dùng tài hoa của mình sáng lập lên thương hiệu chỉ thuộc về Hạ gia hơn nữa còn đồng hành với Hạ gia trên con đường trở thành gia tộc và thương hiệu đẳng cấp nhất trên thế giới.
Nhưng ông chưa từng thiết kế bộ quần áo nào cho bà.
Không phải ông không thiết kế mà là ông chưa bao giờ lấy ra.
Bởi vì ông thấy những thiết kế đó đều quá tầm thường, không xứng với với vẻ đẹp của bà.
Nhưng mà ông vẫn lén lút vẽ dáng vẻ của bà.
Bức tranh đó đặt ở trong một toà nhà của ông ở Pháp.
Mỗi năm ông đều về Pháp ở một thời gian, mỗi năm đều sẽ ngắm bức tranh đó rất lâu.
Không ai biết về bức tranh này ngoài bản thân ông.
Cho đến một ngày con trai của bà từ bỏ quyền thừa kế, Hạ gia vì thế lâm nguy. Bà đột nhiên đến Pháp vội vã mời ông tới giúp đỡ.
Ông không kịp cất bức tranh đi nên bị bà nhìn thấy. Bức tranh đó chính là lúc bà quay lại cười vào lần đầu gặp mặt.
Dường như có chút ngại ngùng, bà chỉ còn cách giả vờ không nhìn thấy gì và đưa ra thỉnh cầu của mình.
Ông đồng ý không chút do dự.
Chỉ vì người đưa ra thỉnh cầu là bà.
Từ đó về sau, bà không gặp riêng ông nữa.
Không phải đi cùng với công ty, thì cũng có rất nhiều người bên cạnh.
Mấy chục năm trôi qua rất nhanh.
Nói qua là qua luôn.
Bây giờ nghe thấy tin ông ấy qua đời, trong lòng bà lại đau ẩm ỉ.
Có rất nhiều việc, không phải không biết, không phải không hiểu, mà là không thể không giả ngốc.
Bởi vì chỉ có như vậy mới là cách giải quyết tốt nhất.
Chỉ có bạn bè là khoảng cách an toàn nhất, mới có thể tiếp tục mối quan hệ này.
Ngoài cửa đột nhiên nổi gió, tiếp theo là một cơn mưa.
Hạ lão phu nhân ngẩng đầu nhìn mưa trên bầu trời.
Cơn mưa này giống hệt lần đầu gặp mặt vào năm đó.
Cũng vào một ngày thời tiết thế này, ông cười nói với bà: “Bởi vì là bà nên tôi mới đồng ý.”
Lời hứa này ông ấy đã thực hiện mấy chục năm.
Charles, cảm ơn ông.
Cảm ơn ông đã lặng lẽ bảo vệ và quan tâm tôi trong suốt bao nhiêu năm quá.
Thời gian còn lại cảm kích khôn nguôi.
Hòa quản gia từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Hạ lão phu nhân đứng ngây ngốc trước cửa, không nhịn được khẽ nói: “Lão phu nhân cẩn thận nhiễm lạnh.”
Hạ lão phu nhân không cử động, chỉ khẻ hỏi: “Ông nói xem, cuộc đời của một người có phải chỉ có phụ lại một người mới coi như đã sống qua một đời không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...