“Việc cậu bé làm mỗi ngày đó chính là không ngừng vẽ sau đó bị người họ hàng này lấy đi đổi lấy tiền. Cậu rất đau khổ không nhưng không thể giải thoát. Cậu luôn chán ghét thế giới, cậu thấy mình sống không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Thế là cậu chọn cách tự sát.”
Mắt Thẩm Thất mở to ra, cô không thể tin được.
“Nhưng cậu không chết mà được một phóng viên tò mò về hội họa phát hiện và cứu sống. Hoàn cảnh của cậu lộ ra trong chốc lát, thế là người họ hàng này mất đi quyền giám hộ. Khi truyền thông hỏi cậu bé có muốn trở về bên cạnh bố mẹ không, cậu bé từ chối. Lúc này có một người đàn ông rất có tiền rất có địa vị đứng ra chủ động nhận nuôi cậu bé và đổi tên cậu bé thành Charles.”
Tuy ban đầu Thẩm Thất đã đoán được cậu bé này chính là thầy cô nhưng khi nghe chính miệng thầy nói ra cô vẫn thấy chấn động.
“Người đàn ông này rất có giàu nên sẽ không tham tiền của Charles, cũng chính là thầy. Ông ấy đã mời rất nhiều học giả nổi tiếng đến dạy thầy. Kể từ khi đó thầy mới biết, tài năng của thầy thì ra không phải hội họa mà là thiết kế. Sau khi thầy yêu thích thiết kế liền quên ăn quên ngủ hận không thể ngày nào cũng có thể sáng tác hết tất cả linh cảm trong đầu ra bên ngoài. Sau khi thầy trưởng thành không lâu thì người đàn ông kia qua đời. Ông ấy để lại toàn bộ tài sản của mình cho thầy, cũng để lại cho thầy một tài sản tinh thần quý giá đó là sự phấn đấu không ngừng nghỉ.”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Vì muốn trở thành nhà thiết kế đạt tiêu chuẩn nên thầy đã dùng hết tiền trong tay cho học tập và thực hành, thầy sống rất bận rộn mà phong phú, mỗi ngày thầy đều có thể cảm nhận được linh hồn ta đang dần dần mạnh mẽ. Lúc đó vô số công ty lớn đều đưa ra cành ô liu với thầy, muốn mời thày làm nhà thiết kế của họ.” Charles nói đến đây liền mỉm cười: “Nhưng cuối cùng thầy lại chọn tập đoàn tài chính Hạ Thị.”
Thẩm Thất tò mò hỏi: “Đúng vậy, thầy ơi con luôn không biết tại sao thầy lại là nhà thiết kế của Hạ gia?”
“Việc này phải truy ngược về rất lâu trước đây.” Charles khẽ gật đầu, dường như đang nhớ lại quá khứ tươi đẹp nào đó, ông chầm chậm mở lời: “Tiểu Thất, bà nội con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm này bà 85 tuổi rồi ạ.” Thẩm Thất trả lời.
“Ừ, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi.” Charles mỉm cười với vẻ say mê: “Năm đó khi bà ấy đến tìm thầy, bà ấy xinh đẹp, đoan trang, nho nhã biết bao, bà ấy là cô gái phương đông đẹp nhất thầy từng gặp.”
Thẩm Thất ngỡ ngàng: “Dạ?”
“Gương mặt của Tiểu Hà rất giống bà ấy.” Charles khẽ nói.
Thẩm Thất bừng tỉnh, cô lập tức hiểu ra bà ấy mà thầy nói chính là bà nội!
“Tài hoa của Tiểu Hà cũng rất giống bà ấy.” Charles nói tiếp: “Có lẽ con không ngờ được đúng không? Bà nội con thực ra rất có tài hoa chỉ là bà đã che dấu tài hoa của mình không để ai phát hiện ra mà thôi.”
Không phải chứ?
Thầy lại yêu đơn phương bà nội?
Trời ơi!
Việc này đáng sợ quá rồi!
Tại sao họ chưa bao giờ thể hiện ra?
Hay là diễn xuất của họ quá tốt?
“Lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy, cách nói chuyện khác biệt, tư thái khoan thai giống như mặt trời rực rỡ của bà ấy đã thu hút thầy. Bà ấy hỏi thầy có muốn đến Hạ gia làm nhà thiết kế của Hạ gia không? Thầy đồng ý ngay lập tức, bà ấy rất vui thầy cũng rất vui. Thực ra Tiểu Thất chắc con cũng có thế nhận ra tư tưởng thiết kế của thầy đã dung hợp rất nhiều nguyên tố phương đông. Còn khi đó rất ít người có nguyên tố phương đông.” Charles khẽ mở lời nói.
Thẩm Thất gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thầy làm việc ở Hạ gia rất nhiều năm cũng đã thiết kế rất nhiều thứ. Đáng tiếc thầy chưa bao giờ thiết kế riêng cho bà ấy món đồ nào.” Charles tiếc nuối nói: “Bà ấy tốt đẹp như vậy, thầy không nỡ làm bẩn sự tốt đẹp của bà ấy bằng thiết kế tầm thường của thầy đâu.”
Thẩm Thất bất giác líu lưỡi.
Thẩm Thất nghe oán tình thù một đời của Charles mà cứ như đang nghe kịch.
“Hai vợ chồng bà ấy rất yêu nhau, bà ấy hi sinh rất nhiều vì người đàn ông đó, cũng hi sinh rất nhiều vì ngôi nhà đó. Thầy nhìn một mình bà ấy gánh vác cả gia tộc bằng bờ vai gầy yếu. Thầy rất muốn giúp bà ấy, nhưng thầy chỉ là một kẻ hèn nhát, chỉ có thể đứng ở góc xa xa nhìn bà ấy. Có lẽ bà ấy cũng không cần cái gọi là sự giúp đỡ của thầy đâu nhỉ?” Charles tự cười nhạo mình.
“Tiếng tăm của thầy càng lớn người đến tìm thầy ngày càng nhiều. Có một ngày, bà ấy đột nhiên đến nói với thầy, nếu thầy có lựa chọn tốt hơn, bà ấy sẽ tôn trọng quyết định của thầy.” Charles cười nói: “Nhưng bà ấy không biết thầy không muốn đến nơi khác. Ở nơi khác thầy không nhìn thấy bà ấy.”
Thẩm Thất bùi ngùi xúc động.
Tình cảm này cất giữ ở trong lòng cũng rất đau khổ phải không?
“Cứ như vậy thầy làm việc ở Hạ gia cho đến bây giờ.” Charles nói xong câu này liền lặng lẽ nhìn Thẩm Thất: “Con nói xem có phải thầy rất ngốc không?”
Thẩm Thất lắc đầu, cô hỏi: “Vậy bà nội có biết không ạ?”
“Chắc là không biết đâu.” Charles cười khổ: “Việc gì phải cho bà ấy biết chứ? Biết rồi cũng chỉ thêm phiền não thôi. Cứ như bây giờ cũng tốt.”
Thẩm Thất lặng lẽ gật đầu.
“Xin lỗi Tiểu Thất, hình như thầy mệt rồi, thầy phải ngủ một lát đây.” Charles khẽ nói.
“Vâng, thầy nghỉ ngơi đi, lát nữa con lại đến thăm thầy.” Thẩm Thất đắp chăn cho Charles, ông rất nhanh đã mê mệt chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Thất thở dài một tiếng trong lòng, lặng lẽ quay người rời đi.
Lần này Charles hôn mê rất lâu đến ba ngày sau mới tỉnh lại lần nữa.
Sau khi Charles tỉnh lại dường như đã hoàn toàn không nhớ ba ngày trước đã nói gì với Thẩm Thất, ông vẫn mỉm cười nói chuyện với Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân.
Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân luôn ở bên cạnh bầu bạn với Charles, không nhắc đến bệnh tình không nói đến tương lai, chỉ nói với ông một vài chuyện vui vẻ.
Thời gian cuối cùng hãy để ký ức bầu bạn với ông ấy đi.
Cuối cùng Charles cũng đi đến bước ngoặc cuối cùng.
Cơ quan trong cơ thể của ông đã suy kiệt nghiêm trọng, uống thuốc cũng không có tác dụng.
Bác sĩ cũng đã nhiều lần thông báo bệnh tình nguy hiểm rồi, Thẩm Thất biết thầy thật sự không còn nhiều thời gian nữa.
Thế là Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân ở lại bệnh viện cả ngày lẫn đêm ở trước giường của Charles.
Vào ngày cuối cùng Charles hồi dương, dường như tinh thần ông đã tốt lên rất nhiều.
Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân mỗi bên một người cứ như vậy lặng lẽ ở bên cạnh Charles.
Charles nhìn Thẩm Thất, lại nhìn Phùng Mạn Luân rồi mỉm cười: “Mạn Luân thầy không dạy con quá nhiều, con vẫn có thể đến thăm thầy, thẩy rất vui. Cảm ơn con, nhưng thầy vẫn muốn nhờ con chăm sóc Tiểu Thất, trong bao nhiêu học trò của thầy, người thầy không yên tâm nhất là con bé.”
“Vâng thưa thầy.” Phùng Mạn Luân lập tức trả lời: “Con nhất định sẽ thực hiện lời hứa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...