Tiểu Hạ từ từ gật đầu: “Được rồi, đại thiếu. Đây là Tổng tài bảo tôi đưa cho anh.”
Tiểu Hạ đưa cho Hạ Nhật Kỳ một chiếc phong bì.
Hạ Nhật Kỳ nhìn Tiểu Hạ với vẻ mặt rất ngạc nhiên, sau đó cười gượng gạo: “Không cần đâu.”
“Tổng tài nói, Hạ gia đã làm anh chịu thiệt thòi.” Tiểu Hạ kiên trì đưa chiếc phong bì cho Hạ Nhật Kỳ, nói: “Phong cảnh Alaska mùa này rất đẹp, nhiệt độ cũng vừa phải, anh hãy nghỉ ngơi và thả lòng bản thân đi.”
Hạ Nhật Kỳ không kìm nổi cười lên, đưa tay ra nhận lấy chiếc phong bì Tiểu Hạ đưa: “Nói với Nhật Ninh, tấm lòng này, anh nhận rồi. Anh đi đây.”
“Đại thiếu đi từ từ ạ.” Tiểu Hạ lập tức đứng thẳng người, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Hạ Nhật Kỳ rời đi.
Trong lòng Tiểu Hạ không khỏi cảm xúc bồi hồi.
Người con gái Hạ Nhật Kỳ đã theo đuổi bốn năm, người con gái anh đã thích bốn năm, sao lại không có cảm tình chứ?
Nhưng Hạ Nhật Kỳ cũng rất rõ, một khi anh đã theo họ Hạ, cho dù trên người anh không có dòng máu Hạ gia, anh vẫn phải đứng trên lập trường của Hạ gia đầu tiên.
Không thể vì những ích kỷ bản thân, không màng đến đại cục của Hạ gia.
Hạ Quốc Tường là người thừa kế của Hạ gia, vì tình yêu từ bỏ quyền thừa kế, đến bây giờ vẫn không được trở về Hạ gia.
Anh có năng lực gì đức độ gì mà dám làm như vậy chứ?
Hạ gia đã cho anh nhiều như vậy, uống nước nhớ nguồn, với lại Hạ Nhật Ninh đã rất nể mặt anh rồi.
Đã giao Lận Hinh cho anh toàn quyền xử lý, như vậy đã là quá nể mặt rồi.
Vì vậy, sao anh có thể quên ơn được chứ?
Nhưng, dù sao anh cũng có cảm tình với Lận Hinh.
Bảo anh tự tay xử lý Lận Hinh, trong lòng anh sao có thể dễ chịu được?
Hạ Nhật Ninh đã chuẩn bị trước tất cả mọi việc ở Alaska, trong lòng Hạ Nhật Kỳ rất cảm kích.
Đúng vậy, đúng là anh nên tìm một nơi yên tĩnh, thay đổi không khí.
Cho dù là bỏ chạy một cách khốn khổ, hay là đường lui thiện ý do Hạ Nhật Ninh cung cấp.
Đúng là nên bình tĩnh lại.
Tiểu Hạ chờ sau khi Hạ Nhật Kỳ rời đi, nhìn qua vẻ mặt tuyệt vọng của Lận Hinh trong phòng, anh nhe hàm răng trắng bóc ra.
Xin lỗi cô, tôi là fan hâm mộ cuồng nhiệt của thiếu phu nhân.
Người làm hại đến thiếu phu nhân, tuyệt đối không tha thứ!
Thẩm Thất không biết Lận Hinh bị xử trí ra sao, Hạ Nhật Ninh cũng không nói với cô.
Vì vậy Thẩm Thất vừa về đến nhà, đã cho kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Hạ lão phu nhân đích thân ra lệnh cho người tiến hành bảo vệ Thẩm Thất 24/24h.
Thẩm Thất muốn từ chối cũng không từ chối được.
Vậy là, bên cạnh Thẩm Thất tự nhiên có thêm hai cô vệ sĩ xinh đẹp võ công cao cường, luôn luôn bên cạnh phụ trách an toàn hàng ngày của cô.
Tiểu Hà cũng gần như vậy, à không, Tiểu Hà và Tiểu Duệ cũng gần như vậy.
Bên cạnh cũng có thêm không ít vệ sĩ đi cùng bảo vệ.
Chuyện như vậy không thể để xảy ra nữa!
Mấy lần Thẩm Thất lựa lời muốn từ chối, đều bị bác bỏ không chút thương lượng.
Ừ, được rồi được rồi.
Cảm giác hít thở không khí tự do đó, không bao giờ có lại được nữa rồi.
Ai bảo giờ cô là sự tồn tại mối lo lớn nhất của gia đình chứ?
Chuyện Hạ Nhật Kỳ xem mặt, vì xảy ra chuyện này, coi như bỏ đi rồi.
Nhưng mà, mấy cô gái đã tiếp xúc với Hạ Nhật Kỳ, đều đã kết bạn FB với anh, giữa họ sẽ phát triển như thế nào, là chuyện của họ rồi.
Sau buổi triển lãm hoa, Phùng Mạn Luân chủ động tìm đến Thẩm Thất, hỏi cô có theo anh đến đó ngay bây giờ không.
Thẩm Thất nhận lời ngay lập tức
Vì Hạ Nhật Ninh có việc bận, không thể đi cùng được, vì vậy đã cử Tiểu Hạ theo cô đến đó cùng.
Tình hình của Charles có vẻ rất không ổn, vì vậy, Phùng Mạn Luân và Thẩm Thất đã bay đến Pháp ngay đêm đó.
Vừa đến bệnh viện, đã gặp ngay trợ lý của Charles.
Trợ lý của ông vừa nhìn thấy Thẩm Thất, không kìm nổi lập tức nói: “Quả thật vẫn là không thể tránh khỏi! Cô Thẩm, tình hình của ngài Charles hiện giờ rất nguy cấp”
Thẩm Thất lập tức căng thẳng: “Thầy ơi, thầy, rốt cuộc thầy bị sao vậy?”
Trợ lý vẻ mặt rất nặng nề: “Bác sỹ vừa nói, tế bao ung thư của ngài Charles đã di căn, đến giai đoạn cuối rồi. Cộng thêm tuổi ông đã cao, các chức năng cơ quan đều suy giảm, giờ làm thủ thuật cũng không có ý nghĩa gì nữa, chỉ theo cách điều trị thông thường thôi. Ngài Charles đã biết rõ bệnh tình của mình rồi, ông từ chối cắm ống thở, muốn thuận theo tự nhiên. Nếu theo cách điều trị thông thường, thời gian còn lại của ngài Charles chỉ có khoảng hai tuần thôi. Trong thời gian này, ông luôn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Thẩm Thất lả người suýt nữa thì ngã ra phía sau.
Phùng Mạn Luân lập tức đỡ lấy cô từ phía sau.
Thẩm Thất vốn định đẩy Phùng Mạn Luân ra, nhưng một giây sau, cô quay người kéo lấy cánh tay của Phùng Mạn Luân, rồi dựa đầu vào vai Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân cúi xuống nhìn Thẩm Thất, anh thấy toàn thân Thẩm Thất đang run rẩy, người cô mềm nhũn dựa vào vai mình, tự nhiên trong lòng Phùng Mạn Luân cảm thấy yên tĩnh hơn.
“Thầy ơi, thật sự là không còn cách nào sao?” Thẩm Thất nức nở hỏi
“Đúng vậy. Ngài Charles đã lập sẵn di chúc rồi, ông phản đối cấp cứu quá mức.” Trợ lý ông cũng khóc nức nở nói
Theo ông chủ bao nhiêu năm, nói đi cái là đi luôn, giờ bảo anh đi đâu tìm ra một ông chủ tốt như vậy chứ?
Phùng Mạn Luân đưa tay lên vỗ vào vai Thẩm Thất, nói: “Chúng ta hãy tôn trọng ý nguyện của thầy đi. chúng ta qua đó nào.”
Thẩm Thất gật đầu, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt.
Chờ sau khi ổn định lại tâm trạng, cô mới theo Phùng Mạn Luân đi gặp bác sỹ điều trị cho thầy Charles trao đổi.
Tình hình còn tồi tệ hơn dự đoán.
Thậm chí, khả năng rất lớn thầy Charles sẽ không qua nổi nửa tháng nữa.
Nhìn vào bệnh án của thầy Charles, rất nhiều thuật ngữ Thẩm Thất đều không hiểu.
Dù sao, tiếng Pháp của cô không được tốt lắm.
Phùng Mạn Luân từ từ dịch cho Thẩm Thất nghe, khi Thẩm Thất nghe đến đoạn Charles không phối hợp với bác sỹ, cô lặng người một lúc.
Bảo sao bệnh nặng lên nhanh như vậy
Cứ nghĩ đến, khi Charles thiết kế trang phục cho Thẩm Thất, bệnh ung thư thật ra đã phát hiện rồi, nhưng ông luôn giấu tin này, vẫn vui vẻ tiếp tục vẽ bản thiết kế, trong lòng Thẩm Thất cảm thấy rất đau lòng.
Nếu mình biết sớm hơn...
Nếu mình quan tâm đến thầy nhiều hơn...
Có phải mọi việc sẽ khác đi không?
Phùng Mạn Luân cảm nhận được sự biến động tình cảm của Thẩm Thất, lập tức nói với cô bằng tiếng mẹ đẻ: “Tiểu Thất, đây không phải là lỗi của em!”
Mắt Thẩm Thất nhìn xuống nói: “Em muốn đi xem thầy thế nào.”
“Được.” Phùng Mạn Luân gật đầu, nói tiếng Pháp với y tá bên cạnh: “Phiền cô đưa tôi và bạn tôi đến phòng bệnh của ngài Charles được không? Cô này là học sinh của thầy Charles.”
Y tá lập tức gật đầu, dẫn Thẩm Thất đi.
Thẩm Thất nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, Charles trên giường bệnh hình như lại gầy đi nhiều, giờ này ông đang nằm yên truyền nước.
Ông luôn trong tình trạng hôn mê, không hề biết là trong phòng có người đến.
Thẩm Thất kéo chiếc ghế lại, ngồi yên bên cạnh giường bệnh, cứ thế ngồi lặng lẽ cạnh người già này.
Cứ nghĩ đến cảnh lần đầu gặp ông, nước mắt Thẩm Thất lại tuôn ra.
Thời gian mấy năm, trôi đi rất nhanh.
Từng khoảnh khắc trong quá khứ, như một tấm bảng khắc trong đáy lòng, một lần nữa in lại những hạnh phúc giữa hai thầy trò.
Thẩm Thất nắm lấy ngón tay của thầy Charles.
Đôi tay này, đã tạo ra vô số tài sản cho tập đoàn Hạ thị, cũng daỵ cho Thẩm Thất biết, làm thế nào để trở thành một nhà thiết kế đạt tiêu chuẩn.
Nước mắt chảy theo khóe mắt, rơi xuống mu bàn tay khô khan của Charles, rồi biến đi tức khắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...