Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Benny nghiêm túc suy nghĩ, vẫy tay để những người khác tạm thời rời khỏi phòng chỉ huy, nhìn trước sau không có người, mới nói với Hạ Nhật Ninh: “Hạ, cậu thật sự là người có tính hiếu kỳ rất lớn.”

Hạ Nhật Ninh tùy ý dựa vào trên ghế, hai tay dang ra nói: “Tôi nghĩ rằng ai cũng hiếu kỳ đấy chứ? Nói cho cùng, cậu ta cũng xem như là tồn tại song hành cùng tôi. Chỉ là cậu ta quá bí ẩn, rất nhiều chuyện, tôi cũng chỉ biết đôi chút. Suy cho cùng cậu ta cũng từ đây đi ra, tôi nghĩ, bên cậu đây có tư liệu rõ ràng hơn. Cậu biết đó, cậu ta gần đây với người nhà tôi qua lại có phần thân thiết, người trong nhà cũng không yên tâm. Cậu hiểu đó.”

Benny liền làm ra biểu cảm tôi hiểu, bổng chốc liền thả lỏng cảnh giác, gật dầu ngồi bên đối diện Hạ Nhật Ninh nói: “Nói như thế, cậu thực sự có chút căng thẳng.”

Tiểu Xuân và Tiểu Hạ nhìn nhau một cái đều bất lực lắc đầu.

Tổng tài à tổng tài, cậu thực thực ảo aỏ, thật thật giả giả như vậy, đây là gạt qua bao nhiêu người đơn thuần dễ thương vô tội rồi!

Benny nghe thấy Hạ Nhật Ninh chủ động nói rõ quan hệ giữa Sùng Minh với người nhà mình, ngược lại không chút nghi ngờ gì với Hạ Nhật Ninh.

Bởi vì tin tức Sùng Minh xuất hiện ở Việt Nam đồng thời rất thân với Thẩm gia, thực sự biết được cũng đúng là không mấy ai.


Công tác bảo mật của Sùng Minh quá tốt đi.

Hơn nữa, cậu ta ít khi nào xuất hiện dưới ánh nắng.

Sự tiếp xúc của hắn ta với Thẩm Lục, cũng chỉ là chuồn chuồn chạm nước, sẽ không bên nhau quá lâu.

Hơn nữa việc phòng bị của hắn ta nghiêm ngặt, người bên ngoài rất khó mà tới gần thăm dò tin tức.

Cho nên, biết được quan hệ giữa Sùng Minh và Thẩm Lục, thật lòng cũng chẳng mấy ai.

Trùng hợp là Benny chính là một trong số ít ỏi đó.

Đây cũng là do Benny có quan hệ với lãnh đạo cuộc một tổ chức nào đó, mới nghe ngóng được chút thông tin này.


Nhưng Benny đến nay vẫn chưa biết Sùng Minh đã trở về, bởi vì thông tin Hạ Nhật Ninh đển quá bất ngờ đi, bây giờ ánh mắt phần lớn của mọi người đều tập trung trên người Hạ Nhật Ninh, ngược lại bỏ qua sự tồn tại của Sùng Minh.

Trong khái niệm của những người này, Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh một người thuộc thế giới quang minh một người của thế giới hắc ám, hai người sẽ không thể nào xuất hiện cùng lúc tại một nơi có tình hình trong nước rối ren như nơi này. Lúc trước Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh có tiền lệ hợp tác chia cắt địa bàn của người khác, nhưng hai người đều rất ăn ý, một người xuất hiện, người còn lại tự khắc biến mất, tuyệt đối không cùng xuất hiện! Điều này đã giúp tránh đi không ít nguy hiểm và va chạm.

Cho nên, tất cả mọi người đều nhận định rằng Hạ Nhật Ninh đến rồi, Sùng Minh sẽ không đến!

Không ai ngờ được hai người này lại đi ngược với quy luật đó, không những cùng xuất hiện mà còn liên thủ.

Cho nên, bây giờ sau khi Hạ Nhật Ninh đề cập với Benny về quan hệ giữa Sùng Minh và người nhà, Benny càng tin tưởng Hạ Nhật Ninh.

Benny nói với Hạ Nhật Ninh: “Chuyện cơ mật như vậy cậu cũng nói với tôi, nếu tôi không nói chút gì, thật có lỗi vỗi tấm lòng của cậu.”

Hạ Nhật Ninh cười mà gật đầu.


Tiểu Xuân mĩm cười.

Tiểu Hạ không kiềm được mà che mặt lại.

“Chuyện này, cậu đúng là hỏi đúng người rồi. Chuyện năm đó, người biết cũng không nhiều.” Benny có phần đắc ý nói: “Cậu nói đúng, năm đó nếu như nước tôi không mãi nằm trong chiến loạn, cũng sẽ không có nhân vật nghịch thiên như Sùng Minh. Mấy chục năm rồi, mãi là chia cắt đại bàn, xung đột lẫn nhau. Đến nay vẫn chưa giải quyết triệt để. Không còn cách nào. Ông Sùng Minh này thật sự là người tài giỏi!”

“Cha của Sùng Minh là một trong những vũ trang ở đây, trong tay nắm lấy không ít binh lực, cũng có tiền, cho nên vũ khí đều được nhập lậu từ Mỹ và Đức. Cho nên, lúc đó ông ấy có rất nhiều rất nhiều phụ nữ, cùng với vô số gia tộc liên hôn, sinh ra rất nhiều rất nhiều người con. Người đàn ông này, hầu như đem sức chiến đấu của mình vũ trang đến tận kẻ răng, kể cả chọn người thừa kế cũng khác người như thế.”

“Ông ấy đem tất cả những đứa trẻ được sinh ra, đều vứt đến một nơi, sau khi trải qua sự dày vò của rét lạnh, đói khát, bệnh tật v.v, còn sống sót thì lại ném vào trong lồng của dã thú tiến hành đào thải. Nghe nói, những đứa trẻ đó mười không còn một. Những đứa trẻ còn sống sót, cũng không phải được thanh thản, họ sau khi trải qua sự huấn luyện khắc nghiệt, lại tiến hành chém giết lẫn nhau. Có một chuyện, không biết cậu biết không? Sùng Minh người này, thể chất rất đặc biệt, cậu ta hình như không có dây thần kinh đau.”

Mắt phượng Hạ Nhật Ninh liền híp lại.

Đúng thế, đây là điều mà ngoài kia không ai hiểu nổi.

Dây thần kinh đau của cậu ta hình như không phát triển, không cần biết bị thương nặng tới mức nào, cậu ta đều chỉ mĩm cười cho qua.


Benny tiếp tục nói: “Đó là bởi vì, khi tiến hành huấn luyện, Sùng Minh chủ động tìm cha cậu ấy, tự nguyện làm cơ thể thí nghiệm, làm một hạng mục thí nghiểm rất đặc biệt. Đó chính là ngăn chặn dây thần kinh đau của cậu ta phát triển.”

Hạ Nhật Ninh gật đầu.

“Khi đó người làm thí nghiệm này, có mười mấy người. Nhưng, còn sống sót chỉ có mỗi mình Sùng Minh. Những người khác, đều bởi vì do các biến chứng của phẫu thuật hoặc cơ chế phản ứng của cơ thể, hoặc là không biết mình bị thương chảy máu tới chết hoặc là sự bài trừ vật lý của cơ thể, không thể chịu được tải trọng của thuốc, cơ quan suy kiệt mà tử vong. Sùng Minh sống sót, thế là có được nhiều khả năng hơn người khác, cũng giúp cậu ấy để lại ấn tượng sâu sắc trước mặt cha cậu ấy.”

“Trong lần chiến đấu sau cùng, một mình Sùng Minh, tàn sát một đội gần một trăm người, với tư cách chiến thắng tuyệt đối, trở thành ứng cử viên thừa kế cho cha mình. Thế nhưng cũng chính năm đó, Sùng Minh trưởng thành thành một thiếu niên cao ráo. Ngũ quan của Sùng Minh rất giống với mẹ cậu ta, rất nữ tính. Sự nữ tính của thời thiếu niên, không nghi ngờ gì đó là sự đẹp đẽ. Cho nên, vô số người thèm thuồng nhan sắc cậu ta.”

Hạ Nhật Ninh tiếp tục gật đầu, điểm này Hạ Nhật Ninh có sự cảm nhận sâu sắc.

“Người đàn ông này thật biết chịu đựng, lúc tuổi còn nhỏ thế kia, sau khi biết được sắc đẹp của mình có người thèm khát, chủ động đưa đến tận giường đối phương.” Benny nói đến đây, không kiềm được mà lắc đầu nói: “Tâm tính nhẫn nhịn này, thật sự đáng sợ. Cậu ta chủ động ngoan ngoãn lấy lòng không ít người, cũng giúp cậu ta có được không ít lợi ích từ trong đó. Điều này tạo nên một nền tảng không thể thiếu cho những thành tựu tương lai của cậu ta. Khoảng thời gian đó, cậu ta rất ít gây sự chú ý, trên bề mặt với vẻ vô hại, đối với người lớn đủ loại cung kính, phía sau lưng lại âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình. Cuối cùng, thời cơ vừa đến, cậu ta bắt đầu phản công.”

“Do cậu ta luôn tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn và nhẫn nhịn nghe lời, cho nên, không ai đề phòng cậu ta. Thậm chí những người thừa kế khác, chế giễu và khinh thường đối với Sùng Minh. Sùng Minh cứ thế nhẫn nhịn. Cho nên đến ngày hành động hôm đó, không ai nghi ngờ là cậu ta chuẩn bị tàn sát tất cả mọi người có mặt hôm đó. Chuyện xảy ra hôm đó, có lẽ chỉ có mỗi mình Sùng Minh mới biết chăng? Bên tôi đây nghe ngóng được tin tức cũng là do người khác kể lại, nhưng cũng chỉ là kể lại mà cảnh tượng đó cũng thật sự khiến người ta khiếp sợ.”

“Nghe nói, Sùng Minh trên mặt đầy nụ cười đâm một nhát vào trái tim cha cậu ta, sau đó từ tốn cắt đứt khí quản của ông ta, không vội vàng mà ngụy tạo quân lệnh của cha cậu ta. Không ai nghi ngờ sự thật giả của tấm quân lệnh đó, bởi vì, nó trông rất giống với tự tay cha cậu ta viết và ban phát xuống. Sau khi lấy được quân lệnh, Sùng Minh quay người đi chém bên nhà ngoại cậu ta, cậu ta đem theo một đội mười mấy người, cả chặng đường vừa đi vừa giết, sau một đêm, thi thể rải rác khắp nơi, máy chảy thành sông. Mẹ cậu ấy quỳ trước mặt cậu ấy hối lỗi, xin được tha thứ. Nhưng Sùng Minh cả chớp mắt cũng không mà cắt bay đầu bà ta. Bởi vì, chính là mẹ ruột của cậu ấy, đem cậu ấy đưa lên giường người khác, chỉ là để lấy lòng những người đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui