Cô, có lẽ chính là Thất Tiên Tử thì phải?
Quả nhiên, một giây sau, Thất Tiên Tử khẽ cười với Tiểu Kim Xà nói: “Những năm này, vất cả cho ngươi rồi. Đợi đến khi tìm được Lưu Ly Bảo Kinh thì ngươi có thể giải thoát rồi.”
“Ơn cứu mạng của Thất Tiên Tử không thể không báo.” Tiểu Kim Xà quỳ xuống hành lễ với Thất Tiên Tử: “Trách nhiệm bảo vệ, không dám sơ xuất.”
“Vốn dĩ là lỗi của ta, lại làm ngươi bị giam ở trong này.” Thất Tiên Tử tiến lên trước một bước, đỡ Tiểu Kim Xà dậy: “Tất cả đều là duyên, tất cả đều là mệnh.”
“Tiên Tử, người...” Tiểu Kim Xà ngạc nhiên nhìn Thất Tiên Tử.
Lúc này Thất Tiên Tử lại quay đầu lại nhìn Thẩm Thất.
Cả người Thẩm Thất đứng ở chỗ cũ nhưng cô đã hoàn toàn đờ đẫn rồi.
Cô đang nằm mơ phải không?
Đây thật sự là một giấc mơ đúng không?
“Thẩm Thất.” Thất Tiên Tử đột nhiên mở lời với Thẩm Thất.
Thẩm Thất vô thức gật đầu.
Có cảm giác bản thân soi gương, còn người trong gương đang nói chuyện với mình.
Cảm giác này giống đang quay phim ma quá đi!
Chỉ là ngạc nhiên nhưng không sợ hãi.
“Có thể trả Lưu Ly Bảo Kính lại cho chúng ta không? Cô ấy bảo vệ ngôi mộ đã nghìn năm rồi nhưng không có Lưu Ly Bảo Kính sẽ không lấy được sợi thần hồn cuối cùng. Có thể nhờ cô giúp đỡ không?” Thất Tiên Tử nói với Thẩm Thất.
Thẩm Thất lại một lần nữa vô thức gật đầu.
Thất Tiên Tử nói với Thẩm Thất, nàng khẽ giơ tay Tiểu Kim Xà liền lập tức biến mất, Thất Tiên Tử đi về phía Thẩm Thất.
Thất Tiên Tử giơ tay, nhẹ nhàng vuốt má Thẩm Thất: “Một đời trắc trở, một kiếp vinh hoa.”
Thẩm Thất cảm thấy một tia lạnh ngắt trên má mình, nhưng cô không hiểu ý của Thất Tiên Tử.
“Cô là một bộ phận của ta nhưng lại không phải là ta.” Thất Tiên Tử lại chủ động giải thích cho Thẩm Thất: “Cô chỉ là một kiểu trong vô số cảm xúc của ta, vào giây phút cô rơi xuống mặt đất, cô chính là cô hoàn toàn mới. Cho dù kết cục của ta với chàng thế nào, ta vẫn mong cô có thể hạnh phúc suốt đời.”
Nói xong câu này thì Thất Tiên Tử sắp phải rời đi.
“Xin đợi một lát.” Thẩm Thất lúc này lập tức lấy lại tinh thần, cô gọi đối phương: “Xin hỏi rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?”
Thất Tiên Tử chỉ cười mà không trả lời.
“Còn nữa khi ở ngôi mộ, đã xảy ra chuyện gì trên người tôi sao?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi: “Tại sao tôi lại bị mất trí nhớ?”
“Muốn biết tất cả vậy thì hãy mang Lưu Ly Bảo Kính đến đi.” Thất Tiên Tử cười nói: “Đã đến lúc kết thúc rồi, trận cá cược này ta thua rồi.”
Nói xong câu này, Thất Tiên Tử phất tay áo, tiến bước lớn về phía Thẩm Thất, trong nháy mắt biến mất vào trong cơ thể Thẩm Thất.
Thẩm Thất giật mình lập tức mở mắt ra.
Những vì sao ngoài trời vẫn sáng lấp lánh.
Trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân.
Người canh gác đêm vẫn đang làm việc mình muốn làm.
Thẩm Thất giờ tay chạm vào mặt mình, chỗ bị Thất Tiên Tử chạm vào vẫn còn một tia lạnh ngắt.
Rốt cuộc đây là mơ hay là thật?
Lưu Ly Bảo Kính?
Thất Tiên Tử bao cô mang Lưu Ly Bảo Kính đến ngôi mộ?
Nhưng đi thế nào?
Cùng lúc này, tại ngôi nhà của Hạ gia ở xa Hạ Nhật Ninh cũng đang buồn ngủ, không chịu được liền ngủ quên trên ghế sofa.
Giống như Thẩm Thất, Hạ Nhất Ninh vừa chìm vào giấc ngủ thì bóng dáng của Đại Đế liền hiện ra.
“Hạ Nhật Ninh,” Mắt đỏ của Đại Đế khẽ động, nhẹ nhàng gọi Hạ Nhật Ninh dậy.
Hạ Nhật Ninh mở mắt nhìn thấy Đại Đế ở trước mặt mình, trong đầu rất nhanh có vô sô suy nghĩ vụt qua.
Anh có thể nhìn thấy Đại Đế?
Đây nhất định là đang nằm mơ phải không?
Đại Đế lập tức đoán được suy nghĩ của Hạ Nhật Ninh, ông gật đầu nói: “Đúng vậy, bây giờ cậu đang trong mộng cảnh của mình.”
“Tìm tôi có việc gì?” So với sự ngạc nhiên của Thẩm Thất thì Hạ Nhật Ninh điềm tĩnh hơn nhiều, cũng ung dung hơn nhiều.
“Lưu Ly Pháp Bảo vốn là bản mệnh pháp bảo của chúng ta, năm đó bị Thất Tiên Tử lấy đi để trấn áp yêu thú một phương. Sau đó bảo kính trong quá trình tranh đấu đã hấp thụ thần hồn của một Tiểu Kim Xà. Cũng vì điểm này mà Tiểu Kim Xà không thể thăm hỏi thần giới.” Đại Đế giải thích ngắn gọn: “Bây giờ ván cược của ta đã thành rồi, nên vẽ cho kiếp nạn này một dấu chấm rồi.
“Kiếp nạn?” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh cong lên, anh nhìn Đại Đế có dung nhan giống hệt mình. “Giải thích đi.”
“Khi ở phần mộ chẳng phải hai người đã nhìn thấy rồi sao?” Đại Đế khẽ cười, nét hung ác trong mắt từng chút một biến mất.
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất yêu lại từ đầu, ông thắng cược, thắng vạn năm bầu bạn của Thất Tiên Tử.
Đại Đế cuối cùng cũng được như ý muốn rồi.
“Vậy phải nói cho tôi biết, sau khi cơ thể tôi bay xuống đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Nhật Ninh đứng lên, đi thẳng về phía Đại Đế, nói một cách nghiêm khắc thì “Ông là tôi, tôi là ông. Vậy thì tại sao tôi lại không biết?”
“Mang Lưu Ly Bảo Kính đến phần mộ đi rồi cậu sẽ hiểu tất cả. Đại Đế nói xong câu này, trường bào đen tuyền phất lên và ngay lập tức biến mất vào trong cơ thể của Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh giật mình rồi lập tức mở mắt.
Hạ Nhật Ninh nhìn trần nhà ở trên đỉnh đầu.
Anh không tiếc vào giấc mộng, anh muốn bản thân mang Lưu Ly Bảo Kính đến ngôi mộ.
Vậy thì trong mộ còn ẩn giấu cơ mật gì?
Lưu Ly Bảo Kính đã ở trong tay của bản thân, nhưng làm thế nào để vào trong ngôi mộ đó một lần nữa?
Hạ Nhật Ninh ngồi thẳng người, mắt phượng khẽ chớp, từ từ giơ tay lên.
Tiểu Xuân lập tức đi đến: “Tổng giám đốc có dặn dò gì?”
“Tiểu Xuân, nói với Tiểu Thu, Tiểu Đông tôi muốn có tất cả tài liệu về mộ của Đại Đế, nhớ kỹ là tất cả.” Hạ Nhật Ninh nhấn mạnh một câu: “Đừng để người khác biết.”
“Vâng tổng giám đốc.” Tiểu Xuân trả lời xong rồi lại hỏi: “Đã xảy ra việc gì ạ?”
Hạ Nhật Ninh chớp mắt nói: “Tôi vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ, tôi luôn thấy, tất cả đều không phải trùng hợp mà là đã được sắp đặt từ trước rồi.”
Tiểu Xuân không hỏi tiếp chỉ nói: “Tổng giám đốc thời gian không sớm nữa phải cúng tổ tiên rồi.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, đứng dậy, xem thời gian thật sự là đã đến giờ rồi.
“Đi thôi.” Hạ Nhật Ninh không lề mề nữa.
Thân làm chủ của Hạ gia, anh có trách nhiệm không thể chối bỏ được.
Tiểu Hạ đi đến nhìn thấy nét mặt của Hạ Nhật Ninh nặng nề, tay đang cắn hạt dựa bỗng dừng lại ngay lập tức.
Đợi đến khi Tiểu Xuân đến Tiểu Hạ không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc làm sao vậy? Sắc mặc không đúng lắm.”
“Đừng hỏi nữa.” Tiểu Xuân thấp giọng trả lời: “Tôi cũng không rõ, tóm lại là có liên quan đến ngôi mộ.”
Tiểu Hạ nói với nét mặt kỳ lạ: “Không phải chứ? Chúng ta còn phải đến mộ lần nữa à?”
Tiểu Xuân lấy tay đập vào Tiểu Hạ: “Ăn dưa của cậu đi.”
Lúc này Tiểu Hạ mới không lên tiếng nữa mà cùng với Tiểu Xuân qua đó.
Khi Hạ Nhật Ninh đưa cả nhà đi cúng tổ tiên, Hạ Quốc Tường và Vưu Sấm Nguyệt đang ở trong một khu vườn nhỏ yên lặng ngây ngốc nhìn bầu trời.
Bình thường không thấy gì, đêm trừ tịch trước đây cũng không thấy gì.
Bởi vì ở nước ngoài trừ tịch cũng không có không khí gì đặc biệt.
Bởi vậy bao nhiêu năm qua Hạ Quốc Tường Và Vưu Sấm Nguyệt thực ra không có cảm xúc gì quá lớn.
Nhiều lắm là bùi ngùi một chút thôi.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...