Đây mới đúng là lão phu nhân!
Nếu bà nhân từ, mềm lòng, sao có thể có ngày hôm nay?
“Tiểu Thất, con có cảm thấy bà nội rất tàn nhẫn không?” Hạ lão phu nhân hỏi Thẩm Thất.
Thẩm Thất lắc đầu nói: “Trong hoàn cảnh lúc đó, nếu lão phu nhân lựa chọn nhu nhược, sợ là đến thi cốt cũng không giữ được.”
“Đúng vậy. Hào môn, kì thực có lúc chính là một nơi ăn thịt người không nhả xương.” Hạ lão phu nhân vuốt nhẹ cằm: “Nhất là trong thời đại ta. Mặc dù thời cuộc biến động, Hạ gia ở nước ngoài, nhưng chưa từng suy yếu. Vậy nên trong nhà xảy ra những chuyện bất hoà cũng không có gì là lạ.”
Thẩm Thất nói: “Vâng, những chuyện này ít nhiều con cũng từng nghe nói.”
“Kì thực hiện tại cũng còn không ít. Nhưng dưới thế hệ này của chúng ta, Hạ gia được chỉnh đốn nghiêm túc, mới ngăn chặn được những thứ không sạch sẽ đó.” Hạ lão phu nhân nói tiếp: “Sau khi ta chính thức nắm giữ Hạ gia, sức khoẻ của ông nội con lại ngày càng kém. Vất vả từ ngày này qua tháng nọ khiến cơ thể của ông ấy bị bào mòn. Lúc này, ba chồng con trưởng thành. Bà và ông nội con thương lượng với nhau, định giao Hạ gia cho nó sớm một chút, chúng ta cũng có thể thanh nhàn. Nhưng ai ngờ ba chồng con lại vì một người phụ nữ mà từ bỏ cái nhà này.”
Thẩm Thất rất buồn rầu, không biết phải an ủi Hạ lão phu nhân ra sao.
Ai cũng là trưởng bối của cô.
Cô phải đánh giá thế nào?
“Hạ Quốc Tường, cái tên này là do một vị đại tướng quân tự tay viết. Quốc thái dân an. Ha ha, đúng là đáng mỉa mai! Nó lại chạy đi làm thủ lĩnh lính đánh thuê!” Hạ lão phu nhân bất đắc dĩ, nói: “Mãi tới lúc đó bà mới hiểu được hàm ý trong câu nói của ông già điên kia. Cuộc đời gian nan, không nơi nương tựa! Từ khi gả vào cái nhà này, bà chưa từng có khi nào là thuận lợi! Sức khoẻ của chồng bà yếu, bà không thể dựa vào! Con bà khoẻ mạnh, nhưng lại vì một người phụ nữ mà từ bỏ bà!”
Nói tới đây, trong mắt Hạ lão phu nhân lấp lánh nước mắt.
Những lời này bà chôn dưới đáy lòng đã nhiều năm rồi.
Bà không tìm được ai để tâm sự.
Bởi vì, bà là chủ của một gia đình.
Bà không thể có nhược điểm!
“Tiểu Thất, con có biết lúc đó khó khăn tới mức nào không?” Hạ lão phu nhân cười cười: “Đó là cơ hội, cũng là một sự khiêu chiến. Hạ gia chuyển dời trọng tâm vào trong nước, phát triển nhanh chóng. Bà nhân cơ hội này đưa ra quyết định hợp tác với cấp trên, nhận được mọi sự ủng hộ, đưa Hạ gia lên cao.”
“Khâm phục bà nội thật đấy.” Thẩm Thất không khỏi nói: “Tiểu Thất nhất định sẽ học tập bà nội.”
Hạ lão phu nhân cười cười, dường như đang nén nước mắt: “Nhưng lúc đó, ông nội con qua đời, người chồng mà ta có thể nương tựa qua đời. Giây phút đó, quả thực đúng là trời sụp đất nứt.”
Trái tim Thẩm Thất co thắt lại.
“Lúc đó, Hạ Quốc Tường quỳ ở bên ngoài.” Đến cuối cùng, Hạ lão phu nhân cũng không nhịn được, nước mắt tuôn trào: “Tiểu Thất, lúc đó, thực sự bà rất tuyệt vọng. Nhưng có tuyệt vọng thế nào đi chăng nữa, bà cũng phải sống tiếp. Vì cái nhà này, bà không thể ngã xuống. Ngoại trừ kiên cường, bà cũng chỉ có thể kiên cường!”
Thẩm Thất gật đầu: “Con hiểu.”
“Hôm nay bà nói những lời này với con, không phải là do cảm xúc bùng phát, mà là bà muốn để con biết, Tiểu Thất, làm nữ chủ nhân của Hạ gia, phải gánh vác trách nhiệm và áp lực cực lớn. Đương nhiên, con khác với bà. Con sẽ không phải lo lắng có người ra tay với con, bởi vì những chi ngành khác của Hạ gia bà đều đã loại trừ. Con cũng không phải chịu áp lực nối dõi, bởi vì con đã có Tiểu Duệ và Tiểu Hoà, địa vị của con chắc chắn vô cùng. Nhưng mà, Hạ gia càng lớn, thì trách nhiệm lại càng lớn. Những chuyện phải bận tâm cũng càng nhiều.”
“Vâng, bà nội.” Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn lão phu nhân: “Con sẽ làm tốt những gì thuộc về bổn phận của con.”
“Không chỉ như thế. Tiểu Thất, con quá nhân từ.” Hạ lão phu nhân nói nghiêm túc: “Làm nữ chủ nhân, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán.”
Thẩm Thất cụp mắt: “Tiểu Thất nhớ rồi ạ.”
Hạ lão phu nhân từ từ đứng lên, nói: “Được rồi, những gì nên nói bà đã nói rồi. Con về nghỉ ngơi đi. Sắp tết rồi, chuẩn bị ăn tết đã, mọi chuyện để sang năm rồi nói.”
Tiểu Thất dạ một tiếng, có người vào đưa Thẩm Thất ra.
Sau khi trở lại Cảnh Hoà trang viên, Thẩm Thất không ngừng suy tư về những lời mà Hạ lão phu nhân đã nói cho cô.
Bà kể những chuyện trong quá khứ này cho cô là muốn nói điều gì chứ?
Bảo cô ra tay với Phùng Khả Hân sao?
Cô lấy đâu ra bản lĩnh này!
Vậy ý của bà nội là dặn cô xử lí tốt mối quan hệ với ba mẹ chồng à?
Cô phải xử lí thế nào?
Tình trạng bây giờ chẳng phải rất tốt sao?
Mặc dù bà nội không chịu tha thứ, nhưng mọi người đều đang đứng trên một điểm tương đối cân bằng.
Từ từ.
Chẳng lẽ bà nội muốn ra tay với ba mẹ chồng?
Bà muốn chèn ép bọn họ, tạo uy thế cho mình?
Thẩm Thất đứng bật dậy, sau đó lập tức ngã xuống đất!
Người giúp việc trong nhà thấy vậy giật nảy mình, vội chạy lại đỡ Thẩm Thất: “Cô chủ, người không sao chứ?”
Thẩm Thất xua tay, nói: “Lấy điện thoại cho tôi.”
Người giúp việc vội lấy điện thoại đưa cho Thẩm Thất, Thẩm Thất gọi cho Vưu Thấm Nguyệt: “Mẹ.”
Vưu Thấm Nguyệt nói ngay: “Tiểu Thất, bây giờ mẹ không tiện nói chuyện với con. Có gì chúng ta nói sau!”
Dứt lời, Vưu Thấm Nguyệt liền tắt máy.
Dự cảm bất an nơi đáy lòng Thẩm Thất càng thêm mãnh liệt.
Thẩm Thất lập tức gọi cho Hạ Nhật Ninh, nói: “Nhật Ninh, em cứ cảm thấy có gì đó sắp xảy ra! Anh đi thăm ba mẹ xem có phải có chuyện gì không!”
Hàn Hinh Nhi nghe Thẩm Thất nói vậy, hắn trầm mặc một lát mới nói: “Đã xảy ra chuyện rồi!”
Thẩm Thất vội hỏi: “Chuyện gì?”
“Bà nội vừa gọi điện cho anh, bảo anh triệu tập tất cả mọi người của Hạ gia tới trình diện, nói là có chuyện phải nói.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh trả lời: “Bây giờ anh đang trên đường tới đó. Bà nội mãi dặn dò không được báo cho em biết, để em nghỉ ngơi tốt rồi nói.”
“Em qua đó ngay! Mọi người tập hợp ở đâu?” Sao Thẩm Thất còn nghĩ tới nghỉ ngơi cho được.
Những lời mà bà nội nói với cô, tuy có vẻ không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kĩ lại thì có vấn đề lớn!
Bà chuẩn bị làm gì đó!
Bà nội định xuống tay với ai sao?
Hạ Nhật Ninh do dự một lát, cuối cùng vẫn nói địa chỉ cho Thẩm Thất: “Trước bài vị của ông nội. Em đừng vội, anh bảo Tiểu Hạ đi đón em!”
“Ừ!” Thẩm Thất dứt khoát trả lời: “Em chuẩn bị xong rồi!”
Tốc độ của Tiểu Hạ rất nhanh, Thẩm Thất không đi được, Tiểu Hạ xin lỗi một tiếng rồi đỡ Thẩm Thất vào trong xe.
Thẩm Thất hỏi ngay: “Bà nội đã gọi những ai?”
“Có thể gọi tới thì đều gọi!” Tiểu Hạ trả lời, ánh mắt loé lên, lo lắng không thôi: “Những người bên chi ngành đều gọi tới. Lần này có vẻ lão phu nhân muốn tuyên ba chuyện rất quan trọng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...